Vẫn có người kể cho Lục Thành nghe chuyện mẹ Lục bị ngã cầu thang, Lục Thành tức tốc trở về nhà họ Lục trong đêm, chờ hắn an ủi mẹ xong, quát mắng em gái còn đang thút thít.
Vừa về phòng ngủ chân trời đã hửng sáng.Gần như lúc hắn đặt chân vào phòng, Quý Vũ đã tỉnh giấc, nhìn thân hình mơ hồ trước giường, cô lười biếng duỗi người, tự nhiên nhường ra một vị trí, chỉ là giây tiếp theo lập tức tỉnh táo.Bầu không khí thoải mái phút chốc biến mất, cô ngồi thẳng dậy, dịu dàng nhìn Lục Thành: “Sao mới sớm như vậy đã về rồi?”Tạch.Đèn phòng nháy mắt sáng lên, Quý Vũ khó chịu nheo mắt lại, nhưng nụ cười yếu ớt vẫn luôn hiện hữu trên môi.Lục Thành đen mặt nhìn cô một lúc rồi trách cứ: “Ngày hôm qua xảy ra chuyện quan trọng như vậy mà sao cô không nói tôi biết?”Lại là cái tật thích ăn miếng trả miếng, thật không hổ là nhà họ Lục, tật xấu giống hai người kia như đúc.Ý cười trên môi Quý Vũ biến mất, cúi đầu đáp: “Bác sĩ đã tới rồi, nói mẹ cũng chỉ bị dọa sợ thôi, cũng không đến mức bị thương…”“Dù như vậy thì vẫn nên gọi tôi về.” Lục Thành không vui cắt lời.Quý Vũ liếc hắn, đáy mắt lộ ra chút chua xót: “Em biết chứ, nhưng mà…em sợ lúc anh về sẽ trách Kiều Kiều, càng sợ làm phiền anh ôn chuyện với Thanh Thanh..”Lục Thành nghe nguyên nhân phía trước không phản ứng gì, nhưng sau khi nghe đến tên Chu Thanh Thanh, đáy mắt bắt đầu xuất hiện tia kinh ngạc.“Thật ra Kiều Kiều nói đúng, nếu ngày xưa Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-the-than-khong-phai-nguoi/4605371/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.