Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84
Chương sau
Cả ngày hômđó, Lục gia trôi qua êm đềm, Lục Dật Thần đứng trước cửa phòng Lục Hy Tuyết muốn gõ cửa lại thôi, hắn trở về phòng làmviệc. Lục Hy Tuyết ngủ không được cô mới đành dựa vào thuốcngủ mới hết sợ hãi. Thượng Quan Mặc hắn ngồi trên tay là khung hình cô và hắn đứng cạnh nhau, khung hình đã bị phủ bụi,dường như đã quá lâu rồi chủ nhân không động tới. Thượng QuanMặc cẩn thận lau đi lớp bụi như đó là một bảo vật vô giá,hắn nhớ lúc hắn đem cháo lên cho cô, tấm hình đã bị cô đậpxuống sàn dù cho thiếu ánh sáng hắn vẫn nhận ra cô đã xé nótùy ý vứt đi. Tấm hình còn lại hắn giữ nhưng đã quá lâu rồihắn không màng tới để giờ đây đã phải hối hận. Ngón tay thondài vuốt khuôn mặt cô luôn mỉm cười tươi sáng còn hắn vẫn lạnh nhạt bất cần. Nước mắt lặng lẽ rơi trên khuôn mặt hoàn hảocủa hắn. Xem ra hình phạt này mà ông trời ban cho hắn phải kéo dài mãi. Thượng Quan Mặc ngủ quên đi nhưng trong vô thức hắnvẫn ôm chặt lấy tấm hình, môi kkhẽ mấp máy tên cô Sánghôm sau Lục Vĩ cùng Dương Linh bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc,Lục Hy Tuyết không chịu đi cùng mẹ đến Tân Thắng mua đồ, côcười gượng - Mẹ trong phòng còn nhiều bộ mới, không cần mua thêm đâu Dương Linh thở dài, bà không nói gì chỉ nhắc nhở cô ăn uống chođúng giờ. Lâm Gia Nam mới từ bệnh viện chăm sóc cha về, cậunhóc đã tắm rửa lại chạy ngay đi tìm Lục Hy Tuyết. Cô vui vẻđùa giỡn với cậu nhóc, đây là lần đầu tiên Lục Hy Tuyết cườivui vẻ nhất kể từ khi gặp cơn ác mộng kia. Thượng Quan Mặc trên tay là bữa sáng dành cho Lục Hy Tuyết, hắn muốn bù đắp lạitừ đầu. Lục Hy Tuyết ngẩng đầu kinh ngạc nhưng rất nhanh lạitrở nên vô cảm - Phiền anh ra khỏi đây. Mang nó đi đi, tôikhông có thói quen ăn đồ của người lạ. Huống chi anh ghét tôithì ai biết được trong đó có độc không? Lục Hy Tuyết cười nhạt. Thượng Quan Mặc cắn răng chịu đựng từng lời nói vô tình kia của cô như từng cây kim đâm vào trái tim hắn. Thượng QuanMặc gượng cười, ánh mắt đau thương chỉ tồn tại hình bóng LụcHy Tuyết - Em... sáng đi, với thân thể của em không thể nhịn bữa sáng được Thượng Quan Mặc rũ mắt xuống đi ra khỏi phòng cô. Hắn lái xe lao vútbiến mất vào sương sớm. Lục Hy Tuyết không quan tâm, nhưng trongtrái tim có cũng có một chút đau lòng, đây là cảm xúc cònlại của nguyên chủ. Lục Hy Tuyết mỉm cười xoa đầu Lâm Gia Nam,cậu nhóc kéo tay cô ăn sáng. Cậu thấy được mọi cảm xúc củaThượng Quan Mặc nha chỉ là không hiểu rõ vì sao mà thôi, chúấy hình như rất buồn. Lâm Gia Nam cùng Lục Hy Tuyết đến bệnhviện thăm Lâm Vệ. Lục Hy Tuyết âm thầm tặc lưỡi, gia tài củagia tộc họ Lục thật đáng sợ, nhìn dãy xe mà Lục gia sở hữumà cảm thán, toàn là xe số lượng có hạn không nha. Lục HyTuyết nhớ được đường đến bệnh viện, cô để xe dưới tầng hầmdắt tay Lâm Gia Nam đi vào “Cạch” - Cha, cha khỏe không? Lâm Gia Nam cười vui vẻ, cậu nhóc chạy đến ôm Lâm Vệ, Lục Hy Tuyết mỉm cười, cô đặt cập lồng lên bàn kế giường bệnh - Chú Lâm, chú ăn sáng đi. Cháu có mua ít cháo cùng trái cây cho chú rồi - Lục tiểu thư cô không cần làm vậy. Tôi đã nợ cô nhiều lắm - Gì chứ? Chú nói vậy sao được, cháu là cháu đã giúp thìphải giúp cho chót. Ơn nghĩa gì? Cháu không giấu chú, cháu cóquen một người có hoàn cảnh như 2 cha con chú, cô ấy là bạnthân cháu mà Lục Hy Tuyết cười ấm áp, Lâm Gia Nam và LâmVệ cảm động không thôi, hai người họ như thấy được một đôi cánh thiên thần trong suốt - Chị Lâm Gia Nam bật khóc ôm lấy Lục Hy Tuyết, cô cười xoa đầu cậu nhóc - Nào, ăn sáng thôi không sẽ nguội mất Ba người vui vẻ cười nói, mọi buồn phiền của cô tạm thời quênđi. Hiên Viên Triệt biết cô đến đây, hắn ở ngoài cửa phòng bệnh nhìn vào bên trong. Mắt hắn dịu dàng nhìn Lục Hy Tuyết. HiênViên Triệt đi vào, nụ cười của Lục Hy Tuyết cứng lại. Hắn đẩy gọng kính gật đầu với Lâm Vệ xem như chào hỏi - Lục tiểu thư, cô có thể cùng tôi nói chuyện một chút? - Chuyện gì? - Là tình hình của chú Lâm - Được Lục Hy Tuyết lạnh nhạt gật đầu, ánh mắt cô không một chút ấm ápnào cả. Cô cùng Hiên Viên Triệt đến văn phòng hắn. Hiên ViênTriệt nghiêm túc nói tình trạng của Lâm Vệ - Vậy là chú ấy không sao? - Đúng vậy - Cảm ơn bác sĩ Ngữ điệu Lục Hy Tuyết tràn đầy xa cách, cô xoay người định bước đi thì giọng nói trầm ấm lên tiếng - Lục Hy Tuyết, sao em lại cứ đối xử với tôi khác vậy? - Bác sĩ này anh hình như đã lạc đề rồi. Vậy nên tôi sẽ không trả lời Lục Hy Tuyết vẫn không quay đầu, cô bỏ đi bỏ lại Hiên Viên Triệtđứng nhìn theo. Có phải hắn đã làm gì sai? Cô làm sao lạithế?
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84
Chương sau