Sáng hôm sau,tại một căn phòng được thiết kế theo thập niên 90 của Pháp, cả ăn phòngmột màu trắng xanh thanh nhã quý phái. Trên chiếc giường rộng lớn đangcó một thiên thần ngủ say, dù cô chỉ lộ 1 nữa khuôn mặt nhưng vẫn làmsay lòng người. Lục Dật Thần gõ cửa nhưng không một ai trả lời đành mởcửa đi vào, hắn ôn nhu nhìn Lục Hy Tuyết đang ngủ, khi cô ngủ lại nhìnấm áp hơn. Lục Dật Thần vỗ nhẹ lên vai cô, hắn lên tiếng đánh thức côdậy
- Tiểu Tuyết, dậy đi, sáng rồi. Mọi người đang chờ dưới kia kìa
Vốn dĩ là Diệp quản gia sáng nào cũng gọi Lục Hy Tuyết dậy nhưng LụcDật Thần hắn ngăn cản, hắn muốn sáng nào người đầu tiên cô thấy chính là Lục Dật Thần (đồ sến súa T^T sau này ta ngược anh để thỏa mãn sở thíchbiến thái của ta :)))) ) Nếu Lục Hy Tuyết mà biết được suy nghĩ này củatên nam chủ này sẽ khinh thường nhìn hắn, lại cảm thán rằng rốt cuộc Lục Dật Thần lạnh lùng đâu rồi
Lục Hy Tuyết cuộn tròn người lăn quatránh xa người đang gọi cô dậy, càng lăn xa nhưng chiều rộng của chiếcgiường cũng có giới hạn dù nó to lớn đến đau. Lục Dật Thần vội níu côlại nhưng vô ích, chỉ có thể nghe tiếng một vật nặng rơi xuống sàn
- Cẩn thận
- Đau quá
Lục Hy Tuyết cô rớt như thế này cũng không ngủ được, Lục Dật Thần vội bế cô lên giường, hắn cẩn thận xem cô có bị thương chỗ nào không, chỉ thấytrên trán cô hiện lên vêt sưng nho nhỏ, an tâm
- Không sao rồi, đã gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-thay-doi/82696/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.