Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau, Lục Hy Tuyết vừa tỉnh giấc, cửa phòng liền có người gõ cửa. Cô lại nhìn đồng hồ, chỉ sáng sớm có ai lại đi gõ cửa phòng?

Lục Hy Tuyết vừa mở cửa là một cậu nhóc xuất hiện trước mặt cô, trên gương mặt non nớt còn nở nụ cười rạng rỡ

- Chị Hy Tuyết!!

- A Lâm Gia Nam

Lục Hy Tuyết kinh ngạc cùng mừng rỡ, cô cười híp mắt. Cậu bé kia đúng là Lâm Gia Nam, là cậu nhóc cô đã từng giúp đỡ

- Cuối cùng cũng được gặp chị a

Lâm Gia Nam liền nhào vào lòng cô, cô mỉm cười

- Được rồi, buông ra nào. Chị còn phải thay đồ

Nói rồi, cậu bé gật đầu, hào hứng đi xuống. Lục Hy Tuyết khẽ lắc đầu. Không bao lâu sau cô đi xuống, lại thêm một phen cả kinh. Vị hôn phu tưởng chừng như biến mất không tung tích nay lại ngồi trong nhà ăn? Hắn còn một bộ dáng nịnh nọt Lục Vĩ, một bên còn không ngừng đề phòng Lục Dật Thần và Thượng Quan Mặc. Cô co rút khóe miệng, cả cái nhà ăn bé tí ti của Lục gia thật không ngờ chứa được 3 nam thần một tay che trời mỗi người một phương này

Lục Hy Tuyết còn nhận ra được sát khí ẩn ẩn sâu trong ánh mắt Dạ Diễm, không gặp hắn một thời gian không ngờ hắn càng lạnh lùng như vậy

Dạ Diễm nâng mắt, người mà hắn điên cuồng tìm kiếm đang đứng sững sờ gần đó, khóe môi nhếch lên mang theo vẻ tà mị đen tối còn có sự giận dữ lãnh đạm, Lục Hy Tuyết giật mình muốn trốn chạy thì hắn liền lên tiếng ngăn cản cô nhấc chân đi

- Tuyết nhi, em phải đến chào vị hôn phu chồng tương lai của mình chứ?

Lời vừa dứt, Lục Dật Thần cùng Thượng Quan Mặc đồng thời liếc mắt đến hắn, mùi thuốc súng ngấm ngầm dày đặc trong không khí nhưng Lục Vĩ và Dương Linh vẫn thản nhiên dùng bữa sáng, Lâm Gia Nam chỉ là một đưá nhỏ không hiểu chuyện vẫn vô tư, Lâm Vệ đã đi thu dọn đồ của cha con họ

Lục Hy Tuyết rùng mình, mọi lông tơ cô dựng đứng hết lên, còi báo động vang ầm ĩ trong lòng

Cứng ngắc quay người, nở nụ cười có chút méo mó

- Dạ Diễm?

Hắn làm sao vậy? Lục Hy Tuyết không thích ứng được sự thay đổi của hắn. Quả thật lạnh đến không thể chấp nhận được. Mùa hè nóng nực mà có hắn bên cạnh bảo đảm không cần tốn tiền đâu nhỉ?

- Mau qua đây

Giọng nói trầm thấp lãnh đạm truyền đến tai cô, cô hít sâu bình tĩnh ngồi xuống

- Con gái, hôm nay cứ việc dành thời gian cùng A Diễm nhé. Lâu rồi hai đứa còn chưa bên nhau

Dương Linh mỉm cười lên tiếng, trong lòng Lục Hy Tuyết thầm kêu khổ, mẹ à, đừng đẩy con gái đến bắc cực chứ!!

- Dật Thần, ta có dự án muốn giai lại cho con

Lục Vĩ càng không nhận ra ánh mắt không cam lòng nhưng hắn có thể chống lại lời của phụ thân đại nhân ư? Chuyện bất khả tư nghị!!!

Thượng Quan Mặc càng thở dài, hắn lịch trình còn dày hơn cả Lục Dật Thần, là ảnh đế đương nhiên sẽ không thể thảnh thơi được a!!!

Dạ Diễm nhếch khóe môi càng cao, xem ra trời không phụ lòng hắn, có nhạc mẫu lên tiếng thì đừng mơ cô cự tuyệt

Lục Hy Tuyết thầm kêu thảm trong lòng, cô sắp bị vào miệng cọp rồi à không vào tên quỷ mặt than này a

Lâm Gia Nam chớp mắt di chuyển đến bên cạnh Lục Hy Tuyết, cô đang lôi 18 đời tổ tông của Dạ Diễm ra một loạt nhắc đến thì thấy gương mặt búng ra sữa của cậu nhóc

- Nào cho chị ôm một cái

Cô mỉm cười, Lâm Gia Nam không do dự, dụi mặt vào nơi cao vút kia. Cả 3 người đàn ông tối sầm mặt, càng khoa trương hơn, đôi đũa trong tay Dạ Diễm không một tiếng động đã bị gãy làm đôi, số phận thật bất hạnh a~

Phải biết đã một thời gian rồi bọn hắn còn chưa được ăn thịt đâu, nhớ đến tư vị mất hồn kia càng căm phẫn hơn

Được rồi là 1 nam nhân cao thượng bọn hắn sẽ không so đo với một đứa bé

Nhưng!!!!! Bình dấm chua đã lan ra rồi!!

Hai vị nhạc phụ mẫu vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra

Thật quá là bình tĩnh...

- Dạ Diễm? Anh ở đây làm gì a?

Lục Hy Tuyết bị Lục Vĩ nhét vào trong xe hắn mà hắn lại không nói gì liền khởi động xe vọt đi

Ánh mắt tím dã liếc nhìn cô, im lặng lái xe lại nhếch môi lên

- Lục Hy Tuyết, xem ra thời gian qua không biết bên người em đã có bao nhiêu là đàn ông?

- Dạ Diễm? Anh có ý gì?

Lục Hy Tuyết cau mày, nhận ra tia bất thường trong mắt hắn, không phải ghen tỵ càng không phải giận dữ

- Lục Hy Tuyết, có cần tôi liệt kê hết ra không? Còn có em chính là nguyên nhân khiến tên đại tướng chết tiệt kia nhúng tay vào thế giới ngầm? Em rốt cuộc chọc vào bao nhiêu người?

Dạ Diễm đột ngột phanh gấp xe, quát lên. Lục Hy Tuyết giật mình, hắn là đang sỉ nhục cô sao? Lửa giận trong lòng bùng phát cô cười lạnh

- Phải, anh đã khinh thường tôi như thế còn vác mặt đến Lục gia làm gì? Bên tôi nhiều nam nhân vậy có thiếu anh cũng chẳng sao

- Lục Hy Tuyết

Dạ Diễm gằn từng chữ, mấy ngày qua cục nghẹn này hắn không thể nuốt trôi được, hắn căm phẫn đến mất cả nhân tính rồi, hóa thành một cỗ máy giết người lạnh lùng như tu la. Cứ nghĩ đến cô bị bắt đi bởi bọn người kia liền không thể bình tĩnh được nữa

Cô nhất định phải là của hắn!! Duy nhất hắn

Nghĩ đến đây, sát khí chinh phạt lại nổi lên bao quanh cả không khí giữa hai người, Dạ Diễm đột nhiên bật cười lớn khiến cô hoảng sợ. Hắn điên thật rồi

-----------------------

Chương sau a~~~~ NAm chủ hắc hóa a => H lên 1 tầm cao ms a~~~~~~~

*Trailer:

- Anh bị điên sao?

LỤc Hy Tuyết quát lớn, cô sợ hãi người đàn ông này a
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.