Lục Hy Tuyết tắm xong, chuẩn bị đi ngủ thì Thượng Quan Mặc không biết từ khi nào đã ở trong phòng cô. Lục Hy TUyết khó hiểu
- Anh làm gì trong phòng tôi?
Thượng Quan Mặc im lặng, ánh mắt nóng rực nhìn cô. Lục Hy Tuyết vừa tắm xong, mái tóc ẩm ướt, làn da trắng hồng non mịn như da em bé, đôi môi đỏ mọng. Thượng Quan Mặc thầm thở dài, đúng là hồng nhan họa thủy mà
- Tuyết, nam nhân đó là ai?
- Anh biết để làm gì? Cũng chẳng phải chuyện của anh
- Hy Tuyết, nói đi đó là ai?
Thượng Quan Mặc nóng ruột, có phần cáu gắt, nếu không lầm, hồi nãy hắn đoán khẩu hình cô cùng biểu cảm của cô là biết cô tỏ tình. Lục Hy Tuyết nhíu mày
- Bạn trai thì sao?.... A
Lục Hy Tuyết đột nhiên bị đẩy ngã lên giường, Thượng Quan Mặc tức giận
- Hy Tuyết em dám sao?
- Sao tôi lại không dám? Anh nghĩ anh là ai?
Cô không sợ hãi nhìn thẳng vào lam mâu đang tức giận kia. Thượng Quan Mặc nghe thế quát lớn
- Em chỉ có thể là của tôi. Hy Tuyết, em chỉ yêu tôi mà thôi
- Đủ rồi Thượng Quan Mặc, anh đừng có mà điên khùng nữa. Anh nên nhớ chính anh là người từ chối tình cảm của tôi, chính bản thân anh đã thiêu rụi đi nó chứ không phải tôi. Vậy nên tôi không còn chút gì với anh cả
- Hy Tuyết....... em giận anh phải không? Em.... hận anh vì quá khứ đã không màng tới em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-thay-doi/2935367/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.