Khiêu vũ kếtthúc, Lục Hy Tuyết khẽ đẩy Lục Dật Thần, cô lạnh nhạt bỏ đi. Lục DậtThần ngước nhìn bóng lưng cô, hắn cảm thấy bóng lưng thật cô đơn. Thượng Quan Mặc đã bỏ đi từ bao giờ, còn lại 4 người đàn ông, mỗi người lầnlượt ra về. Lục Hy Tuyết ra sau vườn, cô ngồi xuống xích đu gần đó, ánhmắt hướng lên trời cao, lặng lẽ rơi nước mắt. Cuối cùng bọn hắn cũng sẽbỏ đi cả thôi, và chỉ còn lại một mình cô. Làn gió bay đến làm Lục HyTuyết khẽ run, một áo khoác khoác lên người cô. Lục Hy Tuyết ngẩng đầulên nhìn, THượng Quan Mặc ngồi xuống bên cạnh cô. Lục Hy Tuyết đưa taygạt nước mắt đi, định đứng dậy rời đi thì một bàn tay ấm áp kéo tay côlại. Lục Hy Tuyết mất đà ngã vào lồng ngực rắn chắc. Thượng Quan Mặc ômchặt lấy cô, hắn nhẹ giọng nói
- Hy Tuyết, đừng đi. Anh... thậtsự đã sai cả rồi, đáng ra anh không nên đối xử với em như vậy. Đừng nhưvậy mà, anh sẽ không chịu nổi
Giọng nói đầy thê lương, Lục HyTuyết kinh ngạc, cô giãy dụa muốn thoát đi thì Thượng Quan Mặc càng ômchặt hơn. Giãy dụa vô ích, Lục Hy Tuyết đành mặc cho hắn ôm
- HyTuyết... Thật ra đã từ lâu anh yêu em rồi nhưng vì chôn vùi tình cảm đóquá sâu trong tim đến ngay cả bản thân cũng không nhận ra và anh sợ, sợmột lần nữa sẽ mất đi người quan trọng nhất trong cuộc đời giống như cái ngày cha mẹ ra đi vĩnh viễn đó. Anh quen với nhiều người nhưng đó cũngchỉ là muốn tìm kiếm hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-thay-doi/2935330/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.