Editor: Ying
“Tôi về rồi, chúng ta gặp nhau đi! Có thời gian rảnh không?”
Lâu rồi mới thấy cô chủ động gọi điện cho anh, trong lòng Cố Ngôn tràn đầy vui sướng, nhẹ giọng cười đáp: “Nhớ anh?”
Tô Lạc cũng cười, thuận theo lời anh đáp lại: “Ừ, nhớ anh.”
Lời thì thầm kia tựa như một làn gió mát thổi vào trong tai. Nhưng giây sau lại giống như mọi thứ chỉ là ảo giác của anh.
Cố Ngôn ngẩn người, vội vàng hỏi lại: “Vừa rồi em…mới nói cái gì?”
Muốn cô lặp lại nữa hả? Tô Lạc hừ lạnh: “Không nghe thì thôi.”
Cố Ngôn vất vả lắm mới có thể nghe được lời ngon tiếng ngọt của cô, anh sao có thể bỏ qua: “Nói lại lần nữa cho anh nghe đi. Lạc Lạc.”
Tô Lạc đỡ trán: “Gặp nhau đã, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
Cố Ngôn nhoẻn miệng cười: “Được rồi, em gửi địa chỉ qua cho anh, giờ anh chạy qua kiếm em.”
Tối hôm qua cả nhà Tô ngủ qua đêm tại nhà cũ, sáng hôm nay mới chạy về. Chiều cô còn phải đến phòng thu âm, vừa ăn sáng xong Tô Lạc lại thấy nhớ anh.
Cố Ngôn đi xuống hầm gửi xe, dựa theo lời Tô Lạc, kiếm được xe của cô.
Anh mở cửa xe đã thấy Tô Lạc ngồi ở chỗ ghế lái đang cúi đầu chơi điện thoại: “Nhớ anh thật hả?”
Tô Lạc ngẩng đầu lên, thấy là Cố Ngôn, tự động bỏ qua lời anh nói, mở miệng hỏi: “Bức tranh chữ kia là của anh tặng.”
Giọng cô không giống như nghi ngờ mà là khẳng định.
Cố Ngôn im lặng chốc lát: “Em đoán xem?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-rat-xinh-dep/898117/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.