Editor: Doris
Cô trở về phòng với một quả táo đã được rửa sạch và chiếc dao gọt hoa quả. Tô Lạc gọt vỏ táo, cắt thành từng miếng vừa ăn rồi xếp vào đĩa, cắm một chiếc nĩa vào rồi đưa đến bên môi anh.
Cố Ngôn cắn miếng táo, trong lòng thầm vui mừng nhưng vẻ mặt vẫn giả bộ hờ hững, anh nhìn chằm chằm cô một lúc.
Mọi thứ từ lúc anh tỉnh dậy cứ như một giấc mơ, vô cùng viễn vông.
Cô ngẩng đầu lên, đột ngột nói: “Nhìn chằm chằm tôi làm gì vậy, có hoa à?”
Khóe môi Cố Ngôn nhếch lên: “Còn đẹp hơn hoa.”
Tô Lạc có vẻ hơi sững sờ một chút, sau đó tiếp: “Anh cũng rất đẹp.”
Đẹp? Đó không phải từ để nói con gái sao?
Cố Ngôn ho khan vài tiếng: “Anh có thể…Gọi em là Lạc Lạc không?”
Cô không nói gì, chỉ dùng chiếc nĩa tiếp tục xiên một miếng táo, đưa đến bên môi anh.
Giống như là mặc định.
Cố Ngôn cắn một miếng, mơ hồ gọi tên cô: “Lạc Lạc.”
Tô Lạc “ừm” một tiếng.
Cô Ngôn lại có chút cao hứng: “Lạc Lạc.”
Tô Lạc lại “ừm” một tiếng.
Cố Ngôn liền có chút đắc ý, thấy Tô Lạc ngoan ngoãn như vậy liền làm liều, duỗi cánh tay đang bó thạch cao đến nắm tay cô….
Cảm thấy có một cánh tay ở trên vai mình, Tô Lạc liếc mắt một cái, dùng khuỷu tay vùng ra, chỉ nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng thở hổn hển.
Ánh mắt của cô rơi xuống tay trái của anh: “Đã bị thương rồi mà còn không chịu ngồi yên. Bác sĩ nói, bây giờ không nên cử động mạnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-rat-xinh-dep/898109/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.