Chương trước
Chương sau
Editor: Doris
Beta: Jen
Nhận được lời khen từ biên kịch và đạo diễn cùng một lúc, lại nhìn vẻ mặt Tiết Phó thì cô biết mình qua ải rồi.
Nhưng mà còn có nhà làm phim Trình Chí Hạo.
Thấy ánh mắt của mọi người đều đặt lên người mình, Trình Chí Hạo mỉm cười nói: “Tôi đương nhiên là hai tay tán thành. Hơn nữa bởi vì là Tô Lạc nên tôi quyết định đầu tư thêm.”
Mắt Từ Lai và Lâm Phong đều sáng lên khi nghe thấy vậy.
Đặt biệt là Từ Lai, vì bộ phim 《 Bắc Ngụy Bí Sử 》 này là bộ phim đầu tay của ông, có rủi ro rất cao.
Trình Chí Hạo bởi vì thấy kịch bản rất tốt nên mới chịu đầu tư tiền vào.
Nhưng số tiền đó vẫn là không đủ đối với chi phí khổng lồ của đoàn phim.
Từ Lai đem toàn bộ tài sản mình tích góp được trong mấy năm ở giới giải trí đầu tư vào.
Bởi vì tài chính ít nên bọn họ chỉ dám tuyển diễn viên tuyến bốn, tuyến năm.
Mà mấy diễn viên như vậy đều đã xuất hiện ở phim truyền hình. Có nền tảng nhất định, may mắn thì được khán giả nhớ tên, cũng có người được khán giả nhớ đến. Danh khí giống nhau, thù lao đóng phim cũng thấp, rất phù hợp với tình hình hiện tại.
Nhưng mà đột nhiên lại xuất hiện Tô Lạc. Kỹ thuật diễn cũng không tệ, lại có danh tiếng, còn nguyện ý tham gia phim truyền hình của bọn họ nữa.
Cũng nhờ có cô mà Trình Chí Hạo lại đồng ý đầu tư thêm…
Bây giờ vấn đề tài chính khó khăn đã giải quyết xong, gánh nặng đè trên người ông cũng đã nhẹ bớt.
Từ Lai cùng Lâm Phong nhìn nhau, trong mắt hai người đều có ý cười.
Nhưng mà Từ Lai phải cảm ơn Tiết Phó nhiều nhất. Nếu không có ông ta, sau khi khai máy thì chắc ông phải đi khắp nơi tìm người đầu tư.
Không có nhiều người dám mạo hiểm đầu tư vào một đạo diễn mới như ông.
Tiết Phó nhìn ánh mắt cảm kích của ông ta, xua xua tay, không thèm để ý: “Tôi chỉ là mới nhận cô ấy thành học sinh, sau đó đem người đến đây thử vai. Nếu ông muốn cảm ơn tôi thì ngày nào đó mời tôi ăn một bữa no nê, uống một bình rượu ngon là được rồi.”
Nếu ông ấy đã không khách sáo, Từ Lai cũng sảng khoái nói: “Được, ông muốn gì cũng được, tôi tự mình nấu cho ông ăn!”
Tiết Phó: “Lần trước tôi thấy nhà ông có một vò rượu thuốc…”
Từ Lai: “……”
Thì ra là vì rượu thuốc của ông.
Cái đó chính là thứ tốt, chủ yếu đều ngâm nhân sâm và câu kỷ tử, thêm một ít dược liệu quý nữa, thường ngày chính ông đều không nỡ uống.
Nhìn Từ Lai đau lòng gật đầu, Tiết Phó sảng khoái trong lòng. Lại quay qua Tô Lạc, nhìn thế nào cũng thấy vừa lòng.
Kết thúc thử vai, Tô Lạc ký hợp đồng xong thì Từ Lai và Lâm Phong cùng đi tiễn cô.
Vừa đến cổng tiểu khu, Tiết Phó lập tức ném cô xuống xe.
Bảo cô về nhà nghiên cứu kỹ tính cách và cách diễn Phùng thị, nếu có gì không hiểu thì đến hỏi ông.
Tô Lạc cũng không định dựa dẫm nhiều vào người khác. Ít nhất thì cô phải có cách nhìn và quan điểm riêng của mình về nhân vật, cô cũng muốn tự mình tìm hiểu để có thể tiến bộ diễn xuất nhanh hơn.
Nhưng mà thầy à! Thầy không thể chạy thêm chút nữa, đưa cô đến tận nhà sao?
Ném cô ở trước cổng tiểu khu là có ý gì?
Tô Lạc thở dài, may là Tiết Phó không ném cô ở chỗ hẻo lánh, đi về cũng rất nhanh.
Studio.
Lâm Phong và Từ Lai nhìn theo hai người cô rời đi.
Tiếp theo sắp xếp các công việc khác của buổi thử vai, hầu như các vai chính đều đã tìm được người, ông đưa tài liệu cho trợ lý: “Đem tài liệu này đưa cho Cố tổng.”
Đến khi Trần Nghị trở lại thì thấy Cố Ngôn đang cầm một cây viết chì, vẽ những đường trên giấy, rất tập trung, không biết đang vẽ cái gì.
Chờ anh lại gần, trên tờ giấy trắng tinh là một đôi mắt. Bởi vì anh đứng ngược nên không biết vẽ có đẹp hay không.
Anh đem tập tài liệu đưa qua: “Đây là danh sách diễn viên mà đạo diễn Từ mới tuyển được, sếp xem qua một chút.”
Cố Ngôn không có hứng thú, mở ra nhìn cái tên trên cùng: “Tô Lạc, con gái của Tô Hào sao?”
“Đúng vậy, gần đây Tô Lạc diễn trong 《 Núi Sông 》. Gương mặt xinh đẹp, vóc dáng tốt, bây giờ cũng nhiều người thích cô ấy, rất nổi tiếng.”
Cố Ngôn ngạc nhiên vì sao lại là cô.
Anh cũng đã từng có một khoảng thời gian ăn chơi trác táng. Mà Tô Lạc đó so với anh còn ăn chơi hơn.
Hiện tại danh tiếng của Tô Lạc cũng không tốt mấy. Thường giở tính cách tiểu thư, kiêu căng ngạo mạn. Sau lưng cũng đã không biết đắc tội với bao nhiêu người. Nếu không phải có hậu trường là Tô Hào thì chắc đã sớm bị người khác bóp chết từ lâu rồi.
Nhưng mà cô làm điều gì cũng thất bại.
Lúc trước Cố Ngôn không hiểu tại sao một người khôn khéo như Tô Hào lại có một đứa con gái ngu ngốc đến thế.
Sau này anh mới biết được, thì ra là do Tô Hào cưng chiều.
Thấy cô gái ăn chơi trác táng Tô Lạc này, Cố Ngôn không còn hứng thú, sốt ruột xua tay: “Thôi, để bọn họ tự tính toán mà làm.”
Trần Nghị lại cầm tập tài liệu đi ra ngoài, trả lại cho Từ Lai, đem lời của Cố tổng nói lại một lần.
Công ty của ông không coi trọng ông, Từ Lai cũng không nhụt chí.
Tuy đạo diễn chỉ là ước mơ của ông nhưng bây giờ vấn đề tài chính cũng đã giải quyết, ông không còn bận tâm việc gì nữa. Bây giờ ông chỉ cần nghiêm túc quay bộ phim này thôi.
Những việc sau này chỉ có thể để ông trời sắp xếp.
Ở nhà ăn cơm tối, Tô Lạc đem chuyên hai tháng sau mình chuẩn bị tham gia vào đoàn phim, nói cho Tô Hào và Giang Ninh.
Tuy hai người bọn họ không muốn Tô Lạc chịu khổ nhưng nhìn thấy con gái càng ngày càng hiểu chuyện, cũng để tâm đến người khác nhiều hơn, họ mới chợt nhận ra, để cô đi vào giới giải trí có lẽ là một chuyện tốt.
Trở về phòng, Tô Lạc mở máy tính, chú ý đến những sự việc trên mạng.
Các tiêu đề của trang web đều bị người khác thay phiên oanh tạc, bây giờ tên “Lưu Uy” cũng đã đồng nghĩa với danh từ cặn bã.
Hiện tại Lưu Uy đang rất “HOT” nha! Tất cả những người quen biết, hợp tác với hắn ta đều bị cư dân mạng bàn tán rất nhiều.
Ngay cả bộ phim điện ảnh vừa đóng máy không lâu 《 Chạng Vạng 》 cũng leo lên top đầu hot search.
Tô Lạc cũng phát hiện tên mình cũng bị treo ở “cái đuôi” của hot search.
Còn chưa kịp click mở, Tôn Hoa Hoa đã gọi điện đến: “Lạc Lạc, đoàn phim muốn xoá hết cảnh của Lưu Uy, tìm người khác thay thế. Cho nên muốn em trở về quay lại mấy cảnh.”
Tô Lạc nói: “Được ạ, thời gian cụ thể là khi nào?”
Không nghĩ đến cô đồng ý nhanh như vậy, Tôn Hoa Hoa sửng sốt nói: “Đạo diễn bên kia bảo càng sớm càng tốt, khi nào thì em có lịch trình?”
Tô Lạc: “Em vừa mới nhận một kịch bản, hai tháng sau vào tổ, từ giờ đến đó đều được.”
Tôn Hoa Hoa nói liền một hơi: “Sao em lại tự mình nhận kịch bản, mấy chuyện này em làm như thế nào? Về sau để chị nhận kịch bản cho em nhé, được không Lạc Lạc?”
Câu nói cuối cùng của Tôn Hoa Hoa nói bằng ngữ điệu cầu xin, Tô Lạc cũng không nỡ từ chối cô. Cô cũng nghĩ rằng phải nói rõ yêu cầu với người đại diện của mình. Khỏi cho sau này nhận vai diễn lung tung cho cô.
“Em định ở lại giới giải trí một thời gian, cho nên mấy nhân vật bình hoa em sẽ không diễn nữa. Sau này có phim truyền hình tìm chị, nếu kịch bản hay thì có thể đưa cho em.”
Tôn Hoa Hoa kinh ngạc, tại sao chị lại cảm thấy Tô Lạc hình như đã biến thành người khác?
“Lạc Lạc, tại sao em lại đột nhiên muốn đóng phim truyền hình?” Phim điện ảnh không tốt sao? Tại sao phải tự hạ thân phận của mình để đóng phim truyền hình?
“Em đánh cược với Hạ Mạt Nhi, tám năm sau em phải nổi tiếng hơn cô ta. Cho nên bây giờ em muốn rèn luyện kỹ thuật diễn.” Cho nên về sau ai hỏi cô, cô liền nói ra việc mình cược với Hạ Mạt Nhi.
Tôn Hoa Hoa gật đầu, dựa theo sự hiểu biết của cô, Tô Lạc là một người háo thắng, tuyệt đối không cho phép mình thua người khác.
Đặc biệt là Hạ Mạt Nhi, còn có một Trình Tống, hình như Tô Lạc còn rất thích anh ta.
Nhưng mà Trình ảnh đế hình như thích Hạ Mạt Nhi.
Tuy rằng Hạ Mạt Nhi cũng rất tốt nhưng Tôn Hoa Hoa vẫn cảm thấy Trình ảnh đế bị mù.
Gia đình Tô Lạc tốt, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người lại tốt, trong nhà lại có nhiều tiền. Nếu là con trai, cô nhất định sẽ theo đuổi Tô Lạc.
Nhưng mà đáng tiếc chị ta lại là con gái, mà Tô Lạc cũng không phải là bách hợp…
Tôn Hoa Hoa suy nghĩ: “Được rồi, bây giờ chị sẽ đi hỏi đạo diễn, bảo ông ta mau chóng chuẩn bị quay lại.”
Một tuần sau, Tô Lạc lại vào đoàn phim một lần nữa.
Bởi vì chủ yếu là cảnh của nam phụ nhưng mà nam phụ lại chỉ xoay quanh nữ phụ. Cho nên toàn bộ đoàn phim, trừ nam phụ thì nhiệm vụ Tô Lạc cũng rất nặng nề.
Nam phụ lần này là một người mới debut không lâu. Ngoại hình ưa nhìn, đường cong cằm tự nhiên, không giống như một số diễn viên đã phẫu thuật thẩm mỹ, nhìn rất giả.
Dáng người anh ta cao, hình như phải hơn 1m8, Tô Lạc phải ngẩng đầu lên nhìn anh ta, cổ cô rất mỏi.
Đạo diễn《 Chạng Vạng 》 Triều Bân giới thiệu: “Đây là Tô Lạc, diễn vai Thời Thải Nhi.”
“Lạc Lạc, đây là Khương Dật Thần, diễn vai Thẩm Mạnh.”
Hai người nhìn nhau gật đầu. Sau khi giới thiệu xong thì Khương Dật Thần về chỗ của mình xem kịch bản, căn bản là không muốn nói chuyện với cô.
Nhận ra là Khương Dật Thần không thích mình, Tô Lạc cũng không đi lên gây chuyện.
Cô vuốt tóc mái, có hơi khát nên nhờ Tôn Hoa Hoa làm giúp cô một ly nước ép.
《 Chạng Vạng 》 là một bộ phim công sở hiện đại, chủ yếu là quá trình phấn đấu của nam nữ chính. Tô Lạc vào vai một cô gái giàu có, xinh đẹp lại rất có đầu óc kinh doanh, nhưng lại một lòng yêu nam chính.
Nam chính bộ này là Trình Tống, nghe nói mới bay ra nước ngoài dự show. Khoảng hai ngày nữa mới trở về nên bây giờ cô phải quay trước mấy cảnh với Khương Dật Thần.
Mặc kệ hai người có thành kiến với nhau hay không, nhưng khi đạo diễn kêu thì trong ánh mắt của Khương Dật Thần đều là vẻ ái mộ đầy ẩn nhẫn.
_________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.