Ngoại truyện.
Đã bao nhiêu lâu kể từ sau cuộc cạnh tranh kia rồi nhỉ?
Rõ ràng tôi vẫn chưa già, nhưng em gái của tôi lại xuống mồ rồi.
Tôi nhìn tấm hình trên bia mộ…
Đột nhiên một bàn tay từ đâu vươn tới rồi chậm rãi vuốt v e tấm hình trên mộ của em gái tôi.
“…” Cho dù người nọ có đeo mắt kính thì tôi vẫn nhận ra anh ta bị mù.
Có điều không phải là một người mù có thân phận bình thường.
Anh ta chính là Cố Lãnh Đình.
Ồ.
Hiện tại gia sản trị giá ngàn vạn của anh ta đã không còn nữa, Cố Lãnh Đình cao cao tại thượng đã trở thành một kẻ bình thường.
“Ôi, Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ à…”
Anh ta lầm bầm, vừa khóc vừa nói: “Em tha thứ cho anh có được không? Em tha thứ cho anh đi... Anh không nên cắt một bên thận của em, không nên bắt em hiến máu cho người phụ nữ khác trong khi em đang mang thai, không nên ép em hiến tặng giác mạc, em xem, anh đã chuyển giác mạc của mình sang cho em rồi này… Anh không nên cắt chân em chỉ vì muốn nhốt em lại… Kỳ Kỳ, anh không muốn ép em đâu, anh yêu em, anh yêu em mà… Anh xin lỗi…”
Người đàn ông gào khóc, tôi vội nhích sang một bên vì sợ nước mắt của anh ta sẽ bắn lên ống quần mình.
Mà bên cạnh mộ của Lâm Kỳ còn có “Mộ của Tưởng Thư Hoài” và “Mộ của Lục Chiêu”.
Hình như trong lúc cả hai mải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-quay-dau/2953915/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.