Phan An ngước mắt nhìn anh, đôi mắt ngập tràn thủy quang, Tần Khải có chút dao động, nhưng vẫn không ngừng nói ra những lời cay độc làm đau cô, nhưng anh cũng chẳng cảm thấy vui vẻ, một người anh đã từng yêu đơn phương nhưng cô lại đùa giỡn với tình cảm của anh, cô xem anh như một thứ đồ tiêu khiển gọi đến mỗi khi cô cần, một thiếu gia của chuỗi nhà hàng khách sạn ở thành phố biển này nhưng luôn luôn là trò hề đối với cô! Anh chua xót nhớ lại cái cách cô đối xử với anh khi đành lòng bỏ rơi anh kẹt ở trong xe.
Phan An, nói trong nước mắt:
- Xin anh, hãy để tôi giúp!
- Tránh ra!
Ly nước cô vừa đưa đến cũng đã bị Tần Khải hất đổ, Tần Khải kéo mền trùm kín đầu không thèm liếc nhìn đến cô, Phan An nhẹ nhàng thu dọn mọi thứ rồi bước đến ngồi cạnh giường anh, cô chỉ có thể đến đây mỗi ngày hi vọng có thể giúp gì đó cho anh nhằm chuộc lại lỗi lầm của cơ thể này gây ra!
Tần Khải ngủ đến trưa, anh thức dậy vì thấy đói, vừa kéo mềm ra đã thấy cô ngã đầu một bên giường anh mà ngủ, trên bàn là hộp súp, anh nhìn cô ngủ trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, anh vươn tay định vuốc sợi tóc mai trên mặt cô nhưng bàn tay đã dừng ở giữa chừng, anh cố tình ho lớn, Phan An nghe tiếng ho giật mình ngồi bật dậy mà nhìn anh rồi nói:
- Anh có sao không? Tôi lấy chút nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-quay-dau-phan-truc-ly/3499272/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.