Editor:BaoTô Bà
Thời kỳniênthiếucũngđượcmộtsốđồngmônđềcửchoítsách,đươngnhiênBạchẤnkhôngphảiquádốtđặccánmai.Thànhthật mà nói, chàng cũng chẳng có kinh nghiệm gì, chỉ theo bản năng nhìn phản ứng của tiểu hồ ly để xác nhận xem bản thân có làm nàng cảm thấy vui thích hay không.
Cho tới khi tiểu hồ ly ôm bờ vai chàng run rẩy, còn chàng thì cảm nhận từng đợt co bóp truyền đến đầu ngón tay. Chàng bỗng chốc trở nên cứng ngắc, sau đó toàn thân thả lỏng, chàng cúi người khẽ hôn lên tai nàng.
Đầu ngón tay trơn trượt và tiếng rên khẽ mềm mại của nàng cũng khiến chàng phóng thích. Bạch Ấn yêu thương hôn lên gò má nàng, mở miệng khẽ nói thì nhận ra giọng nói của mình đã trở nên cực kỳ trầm thấp.
"Tiểu Bạch, nàng là của ta."
Lần đầu tiên bị tình dục chân thật mê hoặc tâm thần, bấy giờ Bạch Ấn không hề biết khi chàng rung động, trầm thấp gọi tên nàng, một thân ảnh đứng ngoài cửa sổ cũng chợt cứng đờ, trong mắt chứađầyvẻkhôngdámtin,nínthởrời đi.
Khi đãkhôiphụctỉnhtáo,dángvẻcủatiểu hồ ly như hận không thể tìm một cái khe đất chui vào, nhưng đồng thời trong lòng nàng cũng tràn đầy không dám tin.
Bất kể là nam tử trẻ tuổi tính tình lạnh nhạt trước mặt, hay phong chủ của Bất Vong phong của 500 năm sau đều sẽ không phải người lấy lòng người khác như vậy. Làm sao bây giờ, xấu hổ quá đi!
Trong lúc vừa tỉnh táo vừa mơ màng, nàng loáng thoáng nghe thấy giọng nói của chàng vang lên bên tai.
"Tiểu Bạch, chúng ta thành thân đi!"
Tuy chàng không thật sự làm tới bước cuối cùng nhưng chàng vẫn cho rằng bản thân phải phụ trách, ừm, phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/455398/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.