Editor: Bao Tô Bà
"Tiểu Bạch, ngươi bị thương ở đâu? Đừng sợ, ta tới..." Bạch Ấn đang nói lại đột nhiên im bặt.
Chàng mới vừa tới gần, tiểu cô nương giống như nhìn thấy vị cứu tinh nhào vào trong ngực chàng, ôm chặt lấy chàng, thân thể hơi run nhè nhẹ.
Ôm một tiểu cô nương và ôm một tiểu hồ ly cảm giác khác nhau như trời với đất. Hai tai Bạch Ấn hiện lên màu đỏ ửng, tay chàng cứng ngắc định đẩy tiểu cô nương ra, nhưng mới chỉ chạm đến bả vai nàng đã trông thấy thiếu nữ trong ngực chàng ngẩng đầu lên, hai mắt nàng ầng ậng nước mắt: "Con cho rằng người không cần con nữa."
Mái tóc bạc mềm mại xõa tung làm nổi bật gương mặt tinh xảo vô cùng. Hai tai nhỏ lông xù trên đỉnh đầu nàng hơi tủi thân run rẩy, cứ như vậy rúc vào trong ngực chàng, ngửa đầu yêu kiều nhìn chàng.
Bị hai mắt đẫm lệ nhìn thẳng, Bạch Ấn thế nhưng phát giác ra tay đặt trên vai nàng của chàng đã dần dần mất đi khống chế. Chàng không những không đẩy nàng ra mà ngược lại, như có như không ôm lấy nàng.
Thiếu niên trời sinh lãnh tâm, lãnh tính, chưa bao giờ tới gần một người như vậy. Trong lúc nhất thời, ngọn lửa từ bên tai chàng dần dần lan ra cả khuôn mặt. Ngay sau đó, chàng phát hiện ra bản thân như bị ma xui quỷ khiến đưa tay, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt nàng.
"Đừng khóc, sao ta có thể không cần ngươi chứ." Giọng nói của chàng dịu dàng đến mức đến bản thân chàng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/455391/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.