Editor: Bao Tô Bà
Đám người Chu Tuyết Kiến tuy trông chật vật nhưng không có ai bị thương nặng, hơn nữa, Chu Tuyết Kiến còn có được cỏ Thần Chi giúp gia tăng tu vi, nên tính ra lần này vẫn có thu hoạch.
Thế nhưng cho dù Tô Noãn giải thích thế nào cũng không ai tin tưởng lời nàng nói. Một số đệ tử nghiêng về phía Chu Tuyết Kiến thì trào phúng nàng: "Muội và Tiểu Vũ đều không sao, Tiểu Vũ còn nhận lời sẽ giúp muội chứng minh hắn là một kẻ xấu, có mưu đồ gây rối?"
Tô Noãn chỉ có thể gật đầu, trong lòng lại âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Cơ Vô Danh tà ác kia một lượt.
Từ đầu đến cuối, Chu Tuyết kiến và Lăng Việt chỉ nâng mắt lạnh lùng nhìn nàng không nói tiếng nào, cuối cùng không mặn không nhạt nói: "Quay về đã, để các vị sư tôn định đoạt."
Tô Noãn đi theo phía sau nhóm người của núi Lăng Tiêu, nàng vừa đi vừa gục đầu. Khi đám người rời đi không bao lâu, phía sau núi đá bỗng có một bóng người bước ra.
Không còn là dáng vẻ thanh y áo bố tùy ý như trước nữa, hắn mặc một thân trường bào màu đỏ thẫm, eo thon chân dài, thân hình đĩnh bạt. Trên mặt chứa nét tà mị, một đôi mắt đào hoa tràn đầy ý cười giảo hoạt.
Bạch Ấn à... thú vị!
Sau khi trở về núi Lăng Tiêu, Tô Noãn quỳ gối giữa trung tâm điện Vân Tiêu của phong chủ núi Lăng Tiêu. Nàng quỳ ở nơi này chờ Bạch Ấn, chàng đi thăm Chu Tuyết Kiến bị thương trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/455378/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.