Editor: Bao Tô Bà
Mọi người đều có chung một suy nghĩ trong đầu, tuy sư thừa một người, cũng đều thuộc dạng thiên tư tuyệt sắc nhưng sao tâm tính lại khác nhau như trời với đất đến vậy.
Chúng đệ tử đều càng thêm củng cố địa vị nữ thần của Chu Tuyết Kiến trong lòng. Khi nhắc tới tiểu sư muội lại đều ra vẻ khinh thường: chỉ là một con linh hồ hung ác được cái mã ngoài mà thôi!
Tất cả mọi người đều biết Vượng Tài bị đánh nhưng không ai biết tại sao hắn lại bị đánh.
Ngày nào Bạch Ẩn cũng đả tọa tu hành, mỗi khi chàng nhập định, Tô Noãn đều xách theo roi da đi nhìn chằm chằm Thanh Li.
Một khi tứ chi của hắn chạm đất, thứ nhận được sẽ là một roi, chỉ cần hắn đứng như người bình thường thì sẽ không bị đánh, hơn nữa còn có đồ để ăn.
Nhưng lúc ăn, đương nhiên là phải ngồi trên ghế, cầm bát đũa trên bàn. Còn nếu hắn ngồi xổm trên ghế, ăn roi, ngồi không cầm đũa gắp mà dùng tay bốc cơm cho vào miệng, vậy cũng sẽ bị ăn roi, chỉ cần dùng đũa là sẽ không bị đánh nữa... Mới bắt đầu, mỗi lần bị đánh Thanh Li đều rống giận, có suy nghĩ muốn xông tới cắn xé nàng ra, nhưng nghênh đón hắn sẽ là những trận đòn roi ác hơn.
Dù sao cũng bị thú tính khống chế, không bao lâu sau Thanh Li đã tìm ra biện pháp vừa không bị đánh lại có cơm ăn. Dựa theo sự giáo dục bằng roi da của Tô Noãn, hắn bắt đầu học được cách đi, đứng, ngồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/455371/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.