Editor:BaoTô Bà
Thiếu niêntừtừngẩngđầulên,haimắtđỏbừng,nhưngvẫnquậtcườngkhôngrơimộtgiọtlệ,thậmchícònnởnụcườichói mắt.
“Noãn Noãn, cậu xem, đây là lần thứ hai cậu nhìn thấy dáng vẻ bất kham(*) này của mình... Nhưng cậu không biết, cậu không biết...”
(*) Bất kham: dữ dằn, chống lại, không để mặc người ta tiêu khiển, muốn làm gì thì làm.
Cô không biết, một cậu chân chính còn kinh khủng hơn dáng vẻ bất kham mà cô đã thấy.
“Noãn Noãn, cậu biết không, từ khi có ký ức, mình đã sống ở cô nhi viện, nhìn các cặp ba mẹ đưa theo con của họ đến cô nhi viện, cho bọn mình nhìn thấy tình yêu. Mình đã nghĩ, có một ngày, ba mẹ mình cũng đi từ đâu đó tới, sau đó nói với mình, không phải bọn họ không cần mình... Mình nói với bản thân, mình không phải người không ai cần, mình không phải cô nhi, mình và những người bạn đến từ bên ngoài đều giống nhau, mình có ba mẹ, ba mẹ không phải không cần mình, một ngày nào đó họ sẽđếnđónmình,chonênmìnhkhôngthểgiốngnhưnhữngđứatrẻkháctrongcônhiviện được, mình không được nói dối, trộm đồ, vờ ngoan ngoãn, giả cười đùa... Ba mẹ nhất định sẽ không thích dáng vẻ đó của mình đâu...”
Tô Noãn run rẩy, mới đầu giọng nói của thiếu niên hơi run run sau đó dần dần khôi phục bình tĩnh, bình tĩnh như đang kể câu chuyện của người khác.
“Mình nghe lời, đi theo chú dì học cách tự thức dậy, học thành thật, học lễ phép, không nói dối trộm vặt như những bạn khác, sau đó mình bị bọn họ cô lập, bị bọn họ liên hợp lại bắt nạt... nhưng chưa bao giờ có người tin tưởng mình vô tội...”
Giọng nói hèn mọn của Trình Ngộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/455344/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.