Chương trước
Chương sau
Tô Noãn bỗng chốc cười thành tiếng, cô giơ tay khẽ vuốt ve gò má Hình Ngộ, ngón tay trắng nõn như nốt nhạc dao động, chầm chậm trượt xuống, đầu ngón tay và móng tay không nhẹ không mạnh lướt qua yết hầu của anh ta, rồi xuống tới phần ngực… Nhìn thấy yết hầu của anh ta đột nhiên nhấp nhô, Tô Noãn bỗng túm chặt cổ áo ngủ của anh ta, lôi về phía trước, sau đó chợt đẩy anh ta ra xa.

Rút một tờ khăn giấy lau chùi ngón tay, cô mỉm cười nhìn Hình Ngộ đang có ánh mắt nguy hiểm: "Tôi vô cùng tin tưởng anh Hình đây có thể phục vụ tốt bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng đáng tiếc… tôi không có hứng với những kẻ mặt người dạ thú, nhất là hạng người không sạch sẽ!"

Tờ khăn giấy trong tay bị cô ném xuống đất, không thèm nhìn lấy một cái, cô đứng dậy, sắc mặt lạnh nhạt trở lại: "Tôi không để bụng đồng bọn hợp tác với mình có quản tốt nửa người dưới của anh ta hay không, tôi chỉ để ý anh ta có bản lĩnh để hoàn thành mối hợp tác hay không mà thôi. Nếu tôi đi vào trong căn cứ mà anh lại không tấn công vào được… Đối với những tên đồng bọn kém cỏi như thế, tính tình của tôi luôn không được tốt cho lắm."
Dứt lời, cô đẩy thẳng Hình Ngộ ra, rồi bước ra phía ngoài.

Một kẻ văn nhã bại hoại, còn muốn dùng bàn tay dơ bẩn của anh ta nhúng chàm cô, có tin chỉ cần một giây là cô băm được anh ta ra đút cho zombie ăn hay không!

Hình Ngộ bị đẩy va vào tường, ánh mắt sâu thẳm nhìn bóng lưng của Tô Noãn, nghiêng đầu, bỗng nhiên cười rộ lên.

"Thú vị… Quả nhiên là một người phụ nữ thú vị!"

Từ gò má xuống cổ rồi xuống ngực, những nơi trước đó được cô chạm vào dường như hơi nóng rát… Anh ta híp mắt, xoay người trở về phòng của mình.

Một người phụ nữ kiều mị dựa lại gần, bị anh ta không hề lưu tình túm chặt đầu ấn xuống dưới thân.

Anh ta thở dốc, đồng thời cũng khẽ bật cười… Kẻ mặt người dạ thú không quản được nửa người dưới của mình à, hình như cô nói cũng không sai.
Không ai biết rằng trước khi mạt thế tới thân thể của anh ta rất yếu, vẫn luôn dùng thuốc đặc hiệu của nước ngoài, ngay trong một lần dùng thuốc anh ta đã tiến hoá, sau đó… trở thành một người được bọn thuộc hạ cực kỳ hâm mộ, truyền tai nhau rằng anh ta một đêm ngự mười nữ.

Sau lớp mắt kính là du͙© vọиɠ tràn đầy, anh ta nhắm mắt lại, thở dài một tiếng…

Đúng là cái đồ phá hoại lẽ thường!

Ở nơi cách căn cứ nhà tù khoảng một trăm km, vốn là một căn cứ quân sự giờ lại trở thành căn cứ của Độc Nhãn Long.

Trong một căn phòng tối tăm bên trong căn cứ, một gã đàn ông bị cột tay ra sau ghế, toàn thân loang lổ vết máu, một con mắt sưng húp không mở ra được, còn con mắt lành lặn lại mang màu đỏ đậm, hệt như quỷ dữ muốn ăn thịt con người.

Trước mặt gã cũng là một người phụ nữ với cơ thể đầy rẫy vết thương, bị Độc Nhãn Long ấn xuống mặt bàn, từng chút từng chút va chạm, người phụ nữ nọ nhìn chằm chằm gã đàn ông trước mặt, cầu xin: "Đừng nhìn, xin anh đó, đừng có nhìn…"
Cô ta không muốn bộ dạng nhục nhã này của mình bị người yêu nhìn thấy.

Gã đàn ông bị trói là Cao Viễn, đàn em của Hình Ngộ, còn người phụ nữ kia là người trong căn cứ của Độc Nhãn Long, cô ta chịu trách nhiệm dùng mỹ nhân kế lừa Cao Viễn mắc câu, nhưng đến khi thật sự lừa được Cao Viễn, cô ta lại nhận ra bản thân thật sự yêu Cao Viễn, nhưng lúc này đã muộn, Cao Viễn đã bị Độc Nhãn Long bắt được.

Cô ta muốn âm thầm nghĩ cách giải cứu nhưng bị Độc Nhãn Long phát hiện rồi bắt luôn, sau đó dùng cô ta để bức bách Cao Viễn nói ra bố trí phòng thủ trong căn cứ của Hình Ngộ, Cao Viễn không muốn bán đứng Hình Ngộ, thế là Độc Nhãn Long đã cưỡиɠ ɧϊếp người phụ nữ này ngay trước mặt của gã.

Rên lên một tiếng, Độc Nhãn Long rời khỏi thân thể của người phụ nữ kia, đẩy cô ta ra, vừa kéo khóa quần vừa cười giễu: "Sao? Vẫn không chịu nói?"
Cao Viễn cắn răng, nhìn Độc Nhãn Long một cách hung tợn: "Có bản lĩnh thì nhắm vào tao đây này, đối phó một con đàn bà thì mẹ nó là đàn ông cái quái gì, mày đừng có cái suy nghĩ lạ lùng muốn đối phó Hình lão đại của bọn tao, tao nói cho mày biết, tao mà mất tích thì nhất định anh ấy sẽ thay đổi bố trí phòng thủ ngay thôi, nên dù tao có nói cho mày biết thì mày cũng không làm gì được đâu, chắc chắn mày sẽ chết dưới tay Hình lão đại."

Độc Nhãn Long cười lên ha hả: "Vậy cơ á? Thế tại sao tao bắt mày nhiều hôm vậy rồi mà không thấy Hình lão đại của mày tới giải cứu mày? À đúng rồi, suýt nữa tao quên, chỗ này của tao là căn cứ quân sự, súng ống đạn dược ở đây… chắc chắn đã khiến Hình lão đạo của bọn mày sợ tè ra quần rồi, ha ha ha ha!"

Tiếng cười ha hả đột ngột dừng lại, Độc Nhãn Long nắm lấy cằm Cao Viễn, hung tợn nói: "Mày có thể không nói, nhưng tao sẽ để đám đàn em bên ngoài của tao, ở trước mặt mày làm con đàn bà này sướиɠ đến chết… Sau đó tao sẽ biến con ả thành zombie, rồi trói mày ở đây, để ả ta ăn mày từng miếng từng miếng một… ha ha ha ha ha…"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.