Ngay sau đó, nhìn về phía mọi người đang ở bên trong hàng rào, va phải ánh mắt lạnh lùng của Tô Noãn, mấy người họ khóc lóc nhặt gậy gỗ lên, như thể đã không còn thiết đến gì nữa, vừa khóc la vừa múa may gậy gỗ chống cự lại những con zombie đang vây xung quanh.
Không bao lâu đã có người gϊếŧ được con zombie đầu tiên… phập một tiếng, con zombie ngã xuống, lúc đầu người nọ còn sửng sốt, sau đó nhận ra rằng thế mà zombie lại dễ gϊếŧ như vậy, anh ta lập tức lấy lại tinh thần từ trong cơn tuyệt vọng, vừa khóc vừa cười, nói lớn với người bên cạnh: "Đâm vào mắt, đâm vào mắt tụi nó ấy…"
Đợi đến khi mấy người nọ đã gϊếŧ sạch đám zombie, Tô Noãn mới nhảy ra ngoài ném bọn họ vào trong lại, sau đó hời hợt lên tiếng: "Số lượng thiếu hôm nay ngày mai phải bổ sung cho hết, nếu không tôi sẽ ném ra tiếp!"
Lần này không còn ai dám phản bác.
Tiếp đó cô yêu cầu tất cả mọi người nghỉ ngơi tại chỗ nửa tiếng, sau nửa tiếng tiếp tục làm việc, tranh thủ trước khi trời tối mịt dọn dẹp sạch sẽ zombie trong nhà tù, chỉ có vậy thì mọi người mới có chỗ ngủ vào ban đêm, nếu không bọn họ buộc phải ăn ngủ ngoài trời bên trong hàng rào, nhưng không thể nhóm lửa, không thể phát ra tiếng động.
"Khi nãy lao động quyết định mấy người có tư cách ở lại đây hay không, còn lát nữa lao động quyết định mấy người có cơm chiều để ăn hay không." Vẻ mặt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/3266694/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.