Nghe được giọng điệu châm ngòi của Triệu Dịch Nhiên, mắt Tô Noãn trợn tròn, sau đó mỉm cười xoay người, khi nhìn Triệu Dịch Nhiên còn cười thẹn thùng.
“Haiz, tôi cũng không muốn nói thẳng ra thế này đâu, nhưng hết cách rồi, có vài người sinh ra đã làm người khác thích, được săn đón bao bọc, không giống vài người khác… có số lao lực.”
Giọng nói của Tô Noãn trầm xuống, rõ ràng nhìn thấy lạnh lẽo và khinh thường hiện lên nơi đáy mắt Triệu Dịch Nhiên nhưng chỉ lướt nhanh qua, sau đó cô thấy Triệu Dịch Nhiên quay đầu nhìn những người ở trong lều trại phía sau, xoay người lần thứ hai, trong mắt cô ta tràn đầy thương cảm.
“Cô Tô, cô cũng thấy rồi đó, trong đoàn đội của chúng ta có rất nhiều người đã cạn lương thực, mấy hôm nay, rau dại trên đường cũng bị hái sạch, mọi người đều chịu đói, còn mấy người lại thừa lương thực, nên xin cô phân phát chút ít cho những người đáng thương này được không?”
Triệu Dịch Nhiên cố ý cao giọng để mọi người đều nghe thấy được.
Tức khắc, Tô Noãn nhìn thấy vài người phía sau ngẩng đầu nhìn qua phía này, mắt sáng rực làm người ta sợ hãi.
Còn bên phía cô, cả đám đang ngây người.
Triệu Dịch Nhiên này là… đang quang minh chính đại bảo bọn họ đem đồ ăn của chính mình phân phát cho một đám người xa lạ, hơn nữ còn dõng dạc như vậy.
Dương Chiêu cười nhìn không cười lạnh lùng nhìn Triệu Dịch Nhiên mở miệng: “Sao thế, cô nghiện làm thủ lĩnh rồi, ngay cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/3266679/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.