Giọng của Triệu Phàn rất lớn, lời nói vừa dứt, những người ở trong các lều trại xung quanh nhà anh ta đều nhìn về bên này, ánh mắt chết lặng, rõ ràng họ đã quen với thói ngang ngược của Triệu Phàn.
Đại Hùng căn bản không thèm quan tâm đến anh ta, Dương Chiêu nhướng mày nở nụ cười như có như không, anh ta đưa tay cầm cột chống lều lên, thuận tay ném ra, trực tiếp cắm sâu vào trong đất hơn một thước (0,3m),chính xác mà mạnh mẽ... Ánh mắt những người đó lập tức thay đổi, Triệu Phàn cũng sững sờ, ngay sau đó anh ta cười nhạt khinh thường nói.
"Tôi bảo sao, hóa ra là có một tiến hóa giả."
Đúng lúc này, mẹ của Triệu Dịch Nhiên, Dương Hồng dùng tay đẩy con trai mình ra, nhìn nhóm Tô Noãn cười khinh, giọng bà ta the thé: "Tiến hóa giả thì thế nào, ai mà không biết giữa các tiến hóa giả cũng phân chia mạnh yếu, Dịch Nhiên nhà chúng ta mạnh hơn so với tiến hóa giả khác rất nhiều, Trì Thành lại càng mạnh hơn, đừng nâng cao chí khí của người khác.*"
*Có câu: Đừng vội nâng cao chí khí người khác mà hạ thấp uy phong của mình.
Nói xong lại đẩy Triệu Phàn một cái: "Đến giờ thu đồ ăn rồi."
Bên này, mấy người Đại Hùng nhanh chóng dựng xong lều, nhường mấy người tuần tra đi vào tranh thủ thời gian ngủ bù trước, những người còn lại thì chuẩn bị ăn uống ở bên ngoài.
Phụ nữ phụ trách nấu cơm, Tiểu Mễ ở trên xe chăm sóc La Thành, Lưu Nhã lấy chiếc nồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/3266675/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.