Ở trong siêu thị, Chu Dương bị nhiệt độ nóng bỏng xung quanh và làn khói dày đặc đánh thức, sau khi tỉnh lại, anh ta thấy mình đang được ai đó cõng trên lưng chạy như bay.
Tô Noãn dưới sự chỉ dẫn của 38 đã nhanh chóng lôi Chiêu Dương bị đè dưới kệ hàng ra, lầu một đã bị nổ tanh bành, cô đành phải nhanh chóng vọt lên lầu trên, sau đó ba chân bốn cẳng chạy về phía cửa kính cuối đường ở tầng hai.
Vào lúc toàn bộ siêu thị nổ tung, cô cõng Chu Dương đạp vỡ cửa kính xông ra ngoài… Ngồi xổm xuống đất, cô đẩy anh ta vào ghế phụ, sau đó lên xe, xé chỗ quần áo bị cháy xém đi… Khi cô lái xe vòng lại tìm nhóm Dương Chiêu, thì phát hiện bọn họ đã biến mất.
Xe bọn họ bị lật nằm trên đất, cửa kính vỡ vụn, một bóng người cũng không thấy.
Đại đa số tang thi trong huyện đã được lùa vào trong siêu thị, rồi bị bom nổ thiêu chết… Đi hai vòng quanh phố vẫn không tìm được bọn Dương Chiêu, cô bèn phải lái xe rời khỏi nội thành.
Đến khi đi tới vùng ngoại ô, thấy Chu Dương sắp tỉnh lại, cô lập tức giật sợi dây chuyền mà anh ta tặng nguyên chủ làm quà sinh nhật trên cổ xuống, đặt nó vào tay anh ta, nhàn nhạt mở miệng.
“Từ nay về sau, chúng ta không còn quan hệ gì nữa…”
Dứt lời, cô xuống xe, đóng cửa xe Chu Dương lại, vứt chiếc mũ đen bẩn thỉu trên đầu, không quay đầu lại rời đi.
Dựa theo nguyên tác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/3266655/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.