Tô Noãn nhìn chiếc trâm cài mà nàng đã đâm vào ngực Bạch Ấn, nàng ngẩng đầu khẽ vuốt ve gò má trắng nhợt của chàng, cong môi cười: "Vậy thì hãy để ta bảo vệ chàng."
Bạch Ấn khẽ giật mình, đám người xung quanh không rõ cho nên vẫn đang nhìn bọn họ chằm chằm. Tô Noãn ngẩng đầu nhìn về phía Hư Thần Tử.
"Dựa theo lời các ngươi đã nói, ta đã hạ thuốc làm tiêu tán tu vi của chàng, bây giờ lại giúp các ngươi ngăn cản chàng tự bạo… điều kiện mà các người đã đáp ứng ta lúc trước, nên thực hiện rồi nhỉ?"
Hư Thần Tử theo bản năng cau mày quát lên: "Nghiệt súc, ngươi đang hồ ngôn loạn ngữ cái gì!"
Chu Tuyết Kiến cau mày, cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng không kịp suy nghĩ nữa, trường kiếm trong tay nàng ta chợt lóe hàn quang, đâm mạnh, thẳng tới phía Tô Noãn.
Biểu tình của Bạch Ấn đông cứng, định bước lên trước ngăn cản, nhưng lại phát hiện bản thân không thể động đậy. Ngay sau đó, một luồng nhiệt từ đan điền dâng lên, liệt hỏa bùng lên dữ dội, nhanh chóng và mạnh mẽ xua đuổi ma khí trong cơ thể chàng ra ngoài.
Trong khoảnh khắc, lòng chàng bỗng xuất hiện một dự cảm xấu.
Gần như cùng lúc, linh hồ vốn dĩ vô cùng yếu ớt trong mắt mọi người đã đón lấy thanh trường kiếm của Chu Tuyết Kiến, bước lên một bước, hai ngón tay chặn kiếm… quăng Chu Tuyết Kiến cùng với kiếm của nàng ta ra ngoài, khí tức trên người nàng biến đổi, ma khí che trời lấp đất từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/3266611/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.