Chương trước
Chương sau
Edit: Snowdrop_88
***
【 Thế giới trước cô không muốn làm nhiệm vụ chi nhánh, cho nên không có điểm công đức.】
"Thật vậy chăng? Ngươi không cần sấn thời điểm ta không nhớ rõ, lừa dối ta a!" Đường Hoan mặt đầy hồ nghi.
Hệ thống thiếu chút nữa tức giận đến phun ra một ngụm máu lớn.
【 Ta lừa dối cô, có ý tứ sao? Ta vì cái gì muốn lừa dối cô? Bổn thống là một con thống có trách nhiệm, có đảm đương! 】
"Nga, vậy được, vậy tin tưởng ngươi đi."
Đường Hoan mặt không đổi sắc nói.
【......】
Quả thực tức giận đến rớt tuyến!
Loại ngữ khí miễn cưỡng tin tưởng này là cái gì?
Loại ngữ khí "Xem ở phân lượng chúng ta quen biết đã lâu, ta đem ngươi làm bằng hữu, tuy rằng ngươi nói dối, nhưng ta còn là lựa chọn làm bộ tin tưởng ngươi" này...
Thống rác rưởi tức giận đến muốn đánh người!
Cho nên dứt khoát liền trực tiếp một chân đem cô đá vào thế giới nhiệm vụ...
Ai nha ngọa tào!
Ngọa tào!
Ngọa tào!
Trong lòng Đường Hoan ngọa tào vài lần cũng không thể ngăn cản tốc độ rơi xuống theo đường thẳng tắp của cô, dưới loại cảm giác không trọng lượng này, cô ở không trung liên tiếp té ngã vài cái.
Cuối cùng "Bang kỉ" một tiếng, trực tiếp ném tới trên mặt đất.
Đường Hoan yếu ớt kêu một tiếng "Miêu ~"
Sau đó chạy nhanh vươn hai chân trước che miệng lại, tròng mắt quay tròn chuyển...
Chuyện gì xảy ra?
Vừa mới xảy ra cái gì?
Một tiếng mèo kêu kia là từ đâu ra?
【Chúc mừng cô, vừa xuất sư đã chết, dùng hết một mạng! 】 Hệ thống vui sướng khi người gặp họa.
Cái quỷ gì vậy?
Đường Hoan còn chưa kịp phản ứng, không biết đã xảy ra cái gì, cũng chỉ nghe được âm thanh trách cứ thập phần bén nhọn...
"Con mèo chết bầm kia, sớm không xuống muộn không xuống, cố tình chọn lúc thiếu đốc chủ đi ngang dưới tàng cây lại rơi xuống! Làm thiếu đốc chủ ngài bị sợ hãi! Tiểu nhân sẽ đem nó lột da!"
Gì?
Đường Hoan từ trên mặt đất lăn một cái bò dậy, sau đó cúi đầu nhìn móng vuốt của mình.
Không sai, thật là móng vuốt!
Móng vuốt, lông xù xù !
Cho nên con mèo chết bầm trong miệng thái giám kia, chính là nàng?
Trong lòng Đường Hoan có ngàn vạn thần thú lao nhanh gào thét mà qua...
MMP!
Nàng cư nhiên là một con mèo?
Không!
Nàng không tiếp thu cái thân phận đồ phá hoại này!
Thái giám kia cúi đầu khom lưng đi đến, chuẩn bị duỗi tay bắt nàng...
Đường Hoan vội vàng né tránh.
Dư quang khóe mắt nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi mặc đồ màu đen, da trắng vô cùng, dung mạo quanh co khúc khuỷu không rõ trống mái.
Liền vội vàng dùng cả bốn chân chạy nhanh tới, ôm lấy chân nam tử trẻ tuổi, sau đó níu lấy áo quần bò lên, một đường bò vào trong lòng ngực hắn.
Đặc biệt lấy lòng kêu một tiếng "Miêu ô" ~
Sau đó vươn hai chân trước, gắt gao mà ôm lấy cổ nam tử trẻ tuổi, bộ dạng thà chết cũng không chịu buông tay.
Nghĩa tử của đốc chủ Đông Hán.
Thiếu đốc chủ, Chử Chiêu.
Từ nhỏ lau mình* vào cung, là người thông tuệ lanh lợi, được Lý đốc chủ coi trọng. Vì thế thu làm nghĩa tử, tiến hành bồi tài, để ngày sau tiếp nhận chức vụ y bát của mình.
(*lau mình: thiến cái đó ý) 
Chử Chiêu chỉ có một mình.
Thời điểm ở trước mặt nghĩa phụ Lý đốc chủ thì trầm ổn nội liễm, thong thả khiêm tốn, trung thành và tận tâm, lại không tham công liều lĩnh.
Nhưng đối với những người khác...
Kia cũng chưa chắc!
Tất cả nô tài trong cung đều biết, thiếu đốc chủ tuyệt đối không phải là người dễ đối phó!
Tính cách âm trầm, làm người có thù tất báo.
Thời điểm không cười làm người cảm thấy âm khí dày đặc, thời điểm cười...
Càng làm người cảm thấy thêm hoảng!
Toàn bộ nô tài trên dưới trong cung mỗi lần cùng vị thiếu đốc chủ này giao tiếp, không có chỗ nào mà không phải là kinh hồn táng đảm, e sợ vừa lơ đãng liền chọc giận hắn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.