Edit: Snowdrop_88
***
Dù cách một bức tường bằng kính, cũng có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của Nam An.
Lam Tuyết sợ tới mức bước lui một bước.
Cô thật sự có chút hoài nghi, nếu không phải bởi vì có cửa kính chống đỡ, hắn sẽ nhào lên cắn cô!
Bệnh tâm thần đi!
Cô chẳng qua nói sự thật mà thôi!
Tính tình tương phản lớn như vậy, khẳng định tinh thần có vấn đề!
Khó trách bác sĩ nói, ở bên trong này một tháng, người bình thường khẳng định sẽ điên!
"Nếu cậu không tin, liền tự mình đi hỏi a!"
Hai chữ "diễm tinh" vẫn luôn tràn ngập trong đầu Nam An, bức cho cả người hắn gần như điên cuồng!
Không có khả năng!
Tỷ tỷ hắn từ nhỏ đến lớn đều là người thà gãy chứ không chịu cong, tỷ tỷ hắn từ nhỏ liền cương nghị hiếu thắng như vậy, chị ấy không có khả năng làm sự tình mà chị ấy không muốn!
Trừ phi...
Trừ phi là vì hắn!
Nam An cơ hồ giống như điên rồi, hắn hướng trên cửa kính mà đâm, nam hài luôn bị nhốt trong phòng bệnh vô khuẩn da thịt cả người so với người bình thường đều yếu ớt hơn rất nhiều.
Loảng xoảng loảng xoảng va chạm vào cửa kính, cơ hồ nháy mắt liền đem mình đâm cho đầu rơi máu chảy.
Lam Tuyết chưa từng thấy qua cảnh tượng người khác không muốn sống như vậy, sợ tới mức từng bước lui về phía sau, đứng ngốc ở tại chỗ.
Bác sĩ làm sao biết mình vừa rời đi một lát, kết quả nam hài như búp bê sứ yếu ớt ở trong phòng bệnh kia liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/671257/chuong-802.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.