Chương trước
Chương sau
Edit: Snowdrop_88
***
Sau khi biết kết quả này, Sad vẫn luôn tự trách.
"Sớm biết thì tôi sẽ không tạo cho cô áp lực lớn như vậy, chúng ta liền không cần làm ảnh hậu gì đó, ở trong giới giải trí kiếm chén cơm ăn là đủ rồi! Sẽ không một hai ngay từ đầu liền lập ra một mục tiêu lớn như vậy!"
Đường Hoan không chịu thừa nhận.
"Tôi không có bệnh! Tôi cũng không có bệnh trầm cảm!"
"Hoan Hoan a, rốt cuộc trong lòng cô hậm hực cái gì, cô nói ra đi, tôi cũng có thể giúp cô chia sẻ một chút a!"
"Bác sĩ kia chẩn bệnh sai rồi, tôi không có bệnh!"
Có chút đồ vật, là người khác không có cách nào chia sẻ.
Nếu người không lạc vào trong cảnh, liền không khả năng đồng cảm như bản thân mình cũng bị!
Sad:......
Còn dám nói mình không có bệnh, chỉ có người bệnh mới luôn cường điệu nói mình không bị bệnh!
Sad thật sự không có nửa điểm biện pháp, sau khi Đường Hoan khôi phục liền hoàn toàn không giống bộ dạng bệnh trầm cảm, đầu óc so với ai khác đều linh hoạt hơn!
Sad dặn dò cô "Hoan Hoan a, trong khoảng thời gian này tôi sẽ không nhận thêm công việc, cô phải cùng bác sĩ điều trị tốt!"
Cô: "Từ góc độ tâm lý tới nói, hơn phân nửa bác sĩ tâm lý đều có vấn đề tâm lý."
"Tâm lý học cô cũng hiểu? Có phải cô biết tâm lý mình có vấn đề cho nên tự học để điều trị?" Sad phảng phất như bắt được nhược điểm trong lời nói của cô.
"Không, kỳ thật tôi bị mù bẻ."
Sad thề, nếu không phải hiện tại cô là người đang bị bệnh, hắn thật sự muốn đánh người!
"Vì cái gì bị mù bẻ?"
"Bởi vì tôi không muốn nghỉ việc, không muốn cùng bác sĩ điều trị!" Cô không có tật xấu!
Có tật xấu chính là thế giới này!
Tất cả người khác trên thế giới này có tật xấu!
Huỷ hoại thế giới này, liền bình thường!
"Vì cái gì không muốn nghỉ làm? Làm việc có cái gì tốt, lại khổ lại mệt còn có nguy hiểm, nghe lời, chúng ta không làm!" Sad cảm thấy cái nghề người đại diện này của mình đều đã biến thành bà mẹ già tận tình khuyên bảo!
Đường Hoan nghiêm trang tỏ vẻ cự tuyệt: "Không được, công việc làm tôi vui vẻ, công việc làm tôi vui sướng! Công việc yêu tôi! Tôi yêu công việc!"
Sad: "......"
Không có người biết, hiện tại trong lòng hắn có bao nhiêu tuyệt vọng!
Người bị bệnh trầm cảm nếu biểu hiện ra tinh thần sa sút hậm hực, ít nhất còn làm người cảm thấy có cơ hội chậm rãi khai đạo, giúp cô đi ra khốn cảnh!
Nhưng con bệnh này, thật mẹ nó giống như xà tinh bệnh!
Một câu đứng đứng đắn đắn cũng không có, nếu không phải bác sĩ tâm lý chẩn đoán ra bệnh hậm hực mức độ nặng thì căn bản nhìn không ra cô hậm hực a!
Sad không vứt bỏ không buông tay cùng Đường Hoan lòng vòng đã lâu, mỗi lần đều thành công bị cô nói lãng sang chuyện khác, hơn nữa bị làm cho tức giận không nhẹ!
"Sad, anh đi ra ngoài trước đi, để cô ấy yên tĩnh một lát."
Cố Dịch trước sau đều canh giữ ở một góc trong phòng bệnh, lẳng lặng nhìn Đường Hoan cùng Sad hồ nháo.
Sad cái gì cũng không hỏi ra được.
Cô tâm tư quá nặng, căn bản sẽ không dễ dàng nói cho người khác!
Nếu cô không chịu nói, vậy hắn liền phái người điều tra!
Hắn đã kêu Lý Tra nhờ người đi điều tra sự tình trước kia của Nam Hoan, không bao lâu tự nhiên sẽ có đáp án.
Cũng vừa lúc ở ngay lúc này, Cố Dịch phát hiện, hắn thật sự hoàn toàn không biết gì về cô cả!
Không biết quá khứ của cô, cũng không biết sau này cô có tính toán gì...
Sau khi Sad đi ra ngoài, Đường Hoan cùng Cố Dịch mắt to trừng mắt nhỏ, trường hợp tức khắc liền an tĩnh lại.
Đường Hoan buông đầu xuống, bắt đầu thưởng thức ngón tay, trầm mặc vô cùng.
...
Lý Tra gọi điện thoại tới, Cố Dịch đi ra bên ngoài phòng bệnh nghe điện thoại.
"Điều tra thế nào?" Cố Dịch hỏi.
Hiện tại Lý Tra đang sứt đầu mẻ trán.
"Nào có dễ dàng điều tra ra như vậy, tốt xấu cũng gì cũng cần chút thời gian a, ảnh đế đại nhân của tôi!" Hiện tại có chuyện càng thêm khẩn cấp a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.