Edit: Snowdrop_88
***
Sau khi biết kết quả này, Sad vẫn luôn tự trách.
"Sớm biết thì tôi sẽ không tạo cho cô áp lực lớn như vậy, chúng ta liền không cần làm ảnh hậu gì đó, ở trong giới giải trí kiếm chén cơm ăn là đủ rồi! Sẽ không một hai ngay từ đầu liền lập ra một mục tiêu lớn như vậy!"
Đường Hoan không chịu thừa nhận.
"Tôi không có bệnh! Tôi cũng không có bệnh trầm cảm!"
"Hoan Hoan a, rốt cuộc trong lòng cô hậm hực cái gì, cô nói ra đi, tôi cũng có thể giúp cô chia sẻ một chút a!"
"Bác sĩ kia chẩn bệnh sai rồi, tôi không có bệnh!"
Có chút đồ vật, là người khác không có cách nào chia sẻ.
Nếu người không lạc vào trong cảnh, liền không khả năng đồng cảm như bản thân mình cũng bị!
Sad:......
Còn dám nói mình không có bệnh, chỉ có người bệnh mới luôn cường điệu nói mình không bị bệnh!
Sad thật sự không có nửa điểm biện pháp, sau khi Đường Hoan khôi phục liền hoàn toàn không giống bộ dạng bệnh trầm cảm, đầu óc so với ai khác đều linh hoạt hơn!
Sad dặn dò cô "Hoan Hoan a, trong khoảng thời gian này tôi sẽ không nhận thêm công việc, cô phải cùng bác sĩ điều trị tốt!"
Cô: "Từ góc độ tâm lý tới nói, hơn phân nửa bác sĩ tâm lý đều có vấn đề tâm lý."
"Tâm lý học cô cũng hiểu? Có phải cô biết tâm lý mình có vấn đề cho nên tự học để điều trị?" Sad phảng phất như bắt được nhược điểm trong lời nói của cô.
"Không, kỳ thật tôi bị mù bẻ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/671250/chuong-795.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.