Chương trước
Chương sau
Edit: Snowdrop_88
***
"A Hoan, về sau đừng gọi điện thoại cho anh, việc học của anh rất bận!" Cố Lung một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm nói.
Hắn trong lòng thấp thỏm bất an.
A Hoan sẽ nói như thế nào?
Có thể tức giận hay không?
Việc học bận sao?
Xem tình huống đi, dù bận hơn nữa, kỳ thật thời gian gọi điện thoại vẫn có thể rút ra, chẳng qua...
Có nguyện ý hay không mà thôi.
Đường Hoan một câu dư thừa cũng không nói, chỉ là nhàn nhạt trả lời "Vậy... Tốt."
"A Hoan, kỳ thật ý tứ của anh là..." Cố Lung nghe được Đường Hoan ngữ khí nhàn nhạt lại muốn vãn hồi chút gì đó, nhưng chưa kịp nói xong đã nghe tiếng tút tút truyền đến từ điện thoại.
Đường Hoan hít sâu một chút, sau đó ngồi ở trên sô pha phát ngốc.
Kỳ thật cũng không phải khổ sở, chỉ là có một loại cảm giác vắng vẻ không rõ mà thôi. 
Phảng phất như toàn bộ thế giới đều ghét bỏ sự tồn tại của cô, rốt cuộc ngay cả số ít người nguyên bản không chê bai cũng đột nhiên rời đi. 
Nhưng vốn dĩ cái gì cũng đều không có, có cái gì phải khổ sở?
Kỳ thật là việc đã sớm bên trong dự kiến, không phải sao?
Ai nha, nhưng chính là cảm thấy...
Cảm thấy không phải thật vui vẻ mà thôi, cũng không có gì.
Cố Lung cầm điện thoại trong tay thấp thỏm bất an.
A Hoan khẳng định là tức giận!
Cô khẳng định là tức giận!
Kỳ thật lời mới rồi hắn còn chưa nói xong, hắn muốn nói là, về sau không cần gọi điện thoại cho hắn, có chuyện gì cần nói có thể nhắn tin tới!
Lời nói như vậy, có thể hơi chút hòa hoãn hơn?
Tâm tư thiếu niên luôn là lắc lư không chừng như vậy.
Rõ ràng vừa rồi bởi vì tự tôn mà nói như chém đinh chặt sắt, nhưng lúc này lại vội vã ra khỏi trường học, chạy đến nơi ở của Đường Hoan...
Đường Hoan ôm di động chơi game xếp hình Tetris, nghe được tiếng chìa khóa mở cửa.
Vừa giương mắt lên đã thấy Cố Lung đứng ở cửa, thở hổn hển.
"Vì sao đã trở lại?" Đường Hoan thần sắc bất biến, chỉ nhàn nhạt hỏi.
"A Hoan, có phải em tức giận hay không?" Cố Lung thật cẩn thận hỏi, ánh mắt né tránh.
Đường Hoan cười một tiếng "Như thế nào sẽ, anh xem em giống như đang tức giận sao?"
Tức giận thật trân quý, cần hao phí rất nhiều sức lực.
Cho nên nếu không phải đối với người mình để ý, tức giận thật sự quá không cần thiết.
Cố Lung không hiểu cảm xúc đạm nhiên nhưng lại cất giấu ám lưu dũng động của Đường Hoan, còn tưởng rằng thật sự không có việc gì.
Vì thế nhẹ nhàng thở ra.
"A Hoan, vừa rồi ở trong điện thoại anh không nói rõ ràng! Anh muốn nói là việc học của anh rất bận, có khi không thể nghe điện thoại của em, nếu có việc cần nói em nhắn tin qua! Anh thấy được nhất định sẽ trả lời!"
"Anh cố ý từ trường học chạy về vì nói cái này?" Đường Hoan phản ứng quá bình tĩnh a!
Cố Lung không biết vì sao cảm thấy trong lòng hư thoát!
"Đúng vậy..." Cực kỳ không đủ tự tin.
Đường Hoan cười "Tốt, em đã biết, về sau sẽ chú ý."
Về sau, sẽ không bao giờ liên hệ nữa.
Đứa nhỏ ngốc Cố Lung này cũng hồn nhiên chưa giác ngộ được ý nghĩa thật trong loại thái độ này của nữ nhân là cái gì!
"A Hoan, vậy anh về trường học trước! Sáng ngày mai còn phải lên lớp!" Hắn cố ý chạy về chính là muốn cùng A Hoan giải thích rõ ràng, hiện tại đã giải thích xong, phải quay lại trường học.
"Em đưa anh xuống lầu."
Đường Hoan cất điện thoại di động vào trong túi, cầm lấy quải trượng bên cạnh, lại bỏ vào trong túi một ít tiền lẻ.
Thời điểm cô đứng lên Cố Lung mới phát hiện trên đùi cô bó thạch cao, đi đường phải dùng quải trượng!
"A Hoan, chân em làm sao vậy? Bị thương khi nào?"
Hắn cư nhiên không biết!
"Lúc đóng phim không cẩn thận té ngã một cái mà thôi, đã tốt đến không sai biệt lắm. Đừng lúc kinh lúc rống, không phải còn phải về trường học sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.