Edit: Snowdrop_88
***
Emmm...
Đường Hoan liền một người sống nương tựa lẫn nhau kia cũng không có.
Tiểu công trúa Phượng Hoàng đại khái có thể tính đi, tuy rằng khi còn nhỏ tiểu công trúa xé bức cũng chỉ nhảy ra hai ba lần, nói là nhân loại ngu xuẩn làm cô cảm thấy không thú vị, sau đó liền không nhảy ra nữa.
"Chị chờ bệnh của Tiểu An tốt lên."
Giữa hai người trước sau chỉ cách một tầng cửa kính, rõ ràng gần như vậy, rồi lại phảng phất so với góc biển chân trời còn xa hơn.
Đợi đến lúc chạng vạng, Đường Hoan có chút muốn nói lại thôi.
Nam An mắt đục đỏ ngầu, nhưng vẫn chịu đựng không khóc.
Hiểu chuyện đến mức làm người đau lòng.
"Tỷ tỷ phải đi sao?"
Đường Hoan gật đầu.
Trong ánh mắt Nam An đều là nước mắt, nhấp miệng, nỗ lực cười.
Hắn duỗi cánh tay thật dài, ở không trung vẽ một hình trái tim.
"Tỷ tỷ cố lên, yêu chị."
Một khắc Đường Hoan xoay người rời đi kia, liền khóc thành cẩu.
Đứng ở hành lang bệnh viện hồi lâu mới đưa tâm tình bình phục xuống, đôi mắt đỏ rực.
Đường Hoan mang khẩu trang cúi đầu từ tầng trên của bệnh viện đi xuống, nghênh diện một người mang khẩu trang võ trang hạng nặng bước đi so với cô càng vội vàng hơn.
Hai người một người so một người đều mù.
Sau khi đụng phải, lực đánh vào quá lớn, Đường Hoan lảo đảo một cái liền té ngã trên mặt đất.
"Không có việc gì đi?" Cố Dịch khom lưng duỗi tay, ôn hòa mở miệng hỏi.
Đường Hoan híp mắt.
Từ trong âm thanh nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/671202/chuong-747.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.