Edit: Snowdrop_88
***
Trên thực tế, Đường Hoan cũng làm tới rồi.
Thời điểm Phượng Dạ nghe được lời này, sớm đã đau lòng đến tột đỉnh, chỉ cảm thấy có vô số lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim, làm lòng hắn bị đâm đến tràn đầy lỗ thủng.
"A Hoan, hoàng thúc nhìn trúng không phải danh dự Phượng gia, hoàng thúc nhìn trúng chính là an nguy của ngươi a!"
Nếu sớm biết rằng, về sau ta sẽ yêu ngươi...
Ta đây hẳn là từ thời điểm ngươi mới sinh ra, liền yên lặng che chở ngươi!
Nếu sớm biết rằng ta sẽ yêu ngươi, yêu đến sâu như vậy...
Ta nên từ ban đầu trù tính cho quan hệ của chúng ta, không đến mức rơi vào cục diện bị động như hiện giờ!
Nhưng hết thảy trên đời này, nào có cái gì gọi là sớm biết rằng?
"Hoàng thúc..."
Đường Hoan cảm thấy hết thảy trước mắt mình đã bắt đầu tan rã.
Chỗ đau đớn ở ngực đã sớm chết lặng, đau đến chết lặng.
"Phượng Dạ..."
"Ta đây, ta ở chỗ này!" Phượng Dạ hoang mang rối loạn trả lời.
"Ngươi muốn thiên hạ này, ta chung quy là đem thiên hạ này chắp tay nhường lại... Ngươi nhưng ngàn vạn lần phải bảo vệ tốt, thứ cuối cùng ta tặng cho ngươi, thế nhưng đừng bị những người khác đoạt đi..."
"Ta không cần này thiên hạ! Ta từ bỏ!" Phượng Dạ hoảng sợ.
Đường Hoan chỉ cười khẽ một tiếng, một tia ánh sáng cuối cùng trong đáy mắt hoàn toàn tiêu tán đi.
Có chút đồ vật không phải ngươi muốn không cần, liền không cần!
Tỷ như thiên hạ này, tỷ như ta...
Phượng Dạ, con người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/671151/chuong-696.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.