Chương trước
Chương sau
Edit: Snowdrop_88
***
Trên thực tế, Đường Hoan cũng làm tới rồi.
Thời điểm Phượng Dạ nghe được lời này, sớm đã đau lòng đến tột đỉnh, chỉ cảm thấy có vô số lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim, làm lòng hắn bị đâm đến tràn đầy lỗ thủng.
"A Hoan, hoàng thúc nhìn trúng không phải danh dự Phượng gia, hoàng thúc nhìn trúng chính là an nguy của ngươi a!"
Nếu sớm biết rằng, về sau ta sẽ yêu ngươi...
Ta đây hẳn là từ thời điểm ngươi mới sinh ra, liền yên lặng che chở ngươi!
Nếu sớm biết rằng ta sẽ yêu ngươi, yêu đến sâu như vậy...
Ta nên từ ban đầu trù tính cho quan hệ của chúng ta, không đến mức rơi vào cục diện bị động như hiện giờ!
Nhưng hết thảy trên đời này, nào có cái gì gọi là sớm biết rằng?
"Hoàng thúc..."
Đường Hoan cảm thấy hết thảy trước mắt mình đã bắt đầu tan rã.
Chỗ đau đớn ở ngực đã sớm chết lặng, đau đến chết lặng.
"Phượng Dạ..."
"Ta đây, ta ở chỗ này!" Phượng Dạ hoang mang rối loạn trả lời.
"Ngươi muốn thiên hạ này, ta chung quy là đem thiên hạ này chắp tay nhường lại... Ngươi nhưng ngàn vạn lần phải bảo vệ tốt, thứ cuối cùng ta tặng cho ngươi, thế nhưng đừng bị những người khác đoạt đi..."
"Ta không cần này thiên hạ! Ta từ bỏ!" Phượng Dạ hoảng sợ.
Đường Hoan chỉ cười khẽ một tiếng, một tia ánh sáng cuối cùng trong đáy mắt hoàn toàn tiêu tán đi.
Có chút đồ vật không phải ngươi muốn không cần, liền không cần!
Tỷ như thiên hạ này, tỷ như ta...
Phượng Dạ, con người của ta tính cách thực cổ quái.
Người khác làm bị thương ta, ta không sao cả, nhưng duy độc người ta để ý không thể làm bị thương ta!
Nếu như không, ta liền sẽ không cao hứng...
...
Đến sau Hà Trung Nhi mới biết được, A Hoan tên ngốc này, liền không tính toán tồn tại!
Nàng để lại hai đạo thánh chỉ.
Một đạo phế hậu.
Một đạo truyền ngôi.
Phế đi ngôi vị Hoàng Hậu của nàng.
Sau đó truyền đế vị cho Phượng Dạ.
Trước khi nàng đi chịu chết đã sớm đem hết thảy toàn bộ đều an bài thỏa đáng.
Hà Trung Nhi thiếu chút nữa khóc đến chết ngất!
Nàng chính là không rõ a, rõ ràng đã có thể diệt trừ gian nịnh, rõ ràng đều đã vượt qua thời điểm khó nhất, ngốc tử kia vì cái gì còn muốn lựa chọn con đường vạn kiếp bất phục này?
So với Đường Hoan, chân chính vạn kiếp bất phục, hẳn là Nhϊếp Chính Vương ngày xưa, tân đế hiện giờ ——
Phượng Dạ.
Lúc người trong lòng ngực một chút một chút mất đi hơi thở, cả người Phượng Dạ liền giống như si ngốc, hắn không cho phép bất luận kẻ nào chạm vào Đường Hoan, chính mình yên lặng ôm nàng đi tới tẩm cung nguyên bản của nàng.
Trên người nàng có rất nhiều vết máu, cả người nhìn qua đều thật chật vật, liền an an tĩnh tĩnh mà nằm như vậy.
Phượng Dạ biết, kỳ thật vật nhỏ này từ trước đến nay đều thích sạch sẽ.
Vì thế vươn tay ra, nhẹ nhàng đem đai lưng của nàng cởi bỏ, muốn vì nàng đổi một thân xiêm y sạch sẽ.
Một tầng một tầng quần áo cởi xuống, lộ ra cốt nhục thân mình cân xứng của nàng, còn có trước ngực hơi hơi nhô ra...
Đồng tử Phượng Dạ kịch liệt co rút lại, cho rằng chính mình nhìn lầm rồi.
Sau khi xác nhận, cả người vô lực tê liệt ngã xuống.
Nữ tử?
Như thế nào sẽ là nữ tử?
Sao có thể là nữ tử?
"Hoàng thúc, nếu ta là nữ tử mà nói, ngươi có thể cùng ta ở bên nhau hay không?"
"Sẽ không."
Đến bây giờ hắn đều nhớ rõ, thời điểm hắn nói lời này có bao nhiêu chém đinh chặt sắt.
Lúc ấy hắn cho rằng, nàng làm giả thiết, không nghĩ tới nàng thế nhưng thật là...
Nước mắt theo gương mặt không hề dự liệu liền rơi xuống, khóc lóc khóc lóc, Phượng Dạ lại bắt đầu cười, cười đến điên khùng.
Hắn không biết vật nhỏ của mình cả ngày đều sống có bao nhiêu lo lắng đề phòng, cũng không biết vật nhỏ của mình thân là một nữ tử, ngồi ở trên chiếc long ỷ kia là như đứng đống lửa, như ngồi đống than cỡ nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.