Chương trước
Chương sau
Edit: Snowdrop_88
***
Đường Hoan sờ sờ cái mũi.
Nhóm người thô ráp trong quân này hai mặt nhìn nhau...
Trường hợp một lần nữa thập phần xấu hổ.
Chờ sau khi phản ứng lại, lập tức quỳ rạp xuống đất, hô to vạn tuế.
"Đã là hành quân đánh giặc, hết thảy nghi thức xã giao liền miễn đi!" Đường Hoan gặm hai ngụm bánh bao, sau đó tùy ý mà vẫy vẫy tay.
Một lăng đầu thanh* ngây ngốc trong nhóm đàn ông kia lắp bắp hỏi "Mới vừa... Vừa rồi... Bệ hạ nghe được cái gì sao?"
"Cái gì cũng đều nghe được!" Đường Hoan xụ mặt, nghiêm trang mà bắt đầu hù dọa người.
Ngay cả Thiếu tướng quân Tần Thụy cũng nhịn không được tim nhấc lên.
Bầu không khí ở đây tức khắc có chút ngưng trọng, sẽ không muốn tru cửu tộc đi!
"Vì cái gì cũng đều nghe được, cho nên trẫm rất không vui!"
"Bệ hạ..." Tần Thụy tuy rằng trong lòng không phục tiểu hoàng đế uy phong run run này, rồi lại không thể không kéo mặt xuống mà cầu tình.
Đường Hoan trực tiếp ném một ánh mắt qua, làm hắn câm miệng.
Rồi sau đó chậm rãi mở miệng nói "Trẫm sở dĩ không vui, không phải bởi vì các ngươi đem trẫm nói thành tiểu bạch kiểm không lao động gì, tay trói gà không chặt, mà là các ngươi tự mình làm thấp đi, cảm thấy chính mình là một cái tiện mệnh, không thắng nổi mệnh quý giá của những vương cung hậu duệ quý tộc trong kinh thành kia."
"Phàm là binh lính tướng lãnh trong quân, vì bảo vệ giang sơn xã tắc Xa Quốc ta, bảo vệ bá tánh Xa Quốc ta, không màng sống chết, không sợ sài lang hổ báo, có thể nói là tài sản trân quý nhất của Xa Quốc ta! Như thế nào có thể dùng tiện mệnh để hình dung?"
Luận kỹ năng miệng pháo, hệ thống đối với Đường Hoan thật chịu phục!
Hơn nữa kỹ năng miệng pháo của nàng còn rất có tính kích động, hoàn toàn không hợp, một phen nói xuống, thiếu chút nữa đem những hán tử chưa hiểu việc đời đó cảm động đến nước mắt lưng tròng!
Rốt cuộc có thể được một đế vương khẳng định, đối với bất kỳ một binh sĩ nào mà nói, đều là vinh quang lớn lao! Nguyên bản bọn họ cho rằng hoàng đế trên long ỷ kia cao cao tại thượng kia là người lạnh như băng đưa bọn họ trở thành con kiến!
Ngay cả Thiếu tướng quân Tần Thụy, đều không thể không đối với tiểu hoàng đế rõ ràng sống trong nhung lụa, lại có thể ngồi trên mặt đất cùng một đám người thô ráp huyên thuyên lau mắt mà nhìn.
Có thể buông cái giá!
Có thể săn sóc khó khăn của tầng dưới chót!
Có thể nói ra "Xã tắc yên ổn cùng khí tiết trong quân là quan trọng nhất, quyền thế lại là nơi đấu đá, hãm hại nhau"!
Đây ước chừng là một vị quân vương giác ngộ tối cao nhất trong toàn bộ Quân gia hàng trăm hàng ngàn năm tới nay!
Tần gia vì cái gì tình nguyện trấn giữ Tây Nam, cũng không muốn cuốn vào trong thị phị nơi kinh thành?
Chính là bởi vì những người truy đuổi quyền thế đó, trong lòng chỉ có quyền thế, trong mắt bọn họ không có bá tánh khó khăn, cũng không có quốc chi khí tiết! Chỉ có truy quyền đoạt lợi, chỉ có âm mưu quỷ kế, mọi việc đều tính kế!
Lại trước nay không vì bá tánh tính kế nửa phần!
Nhưng nếu là dạng quân vương này, Tần gia nguyện ý vì người này chiến một trận!
...
Sau khi chiến sự Tây Nam khai hỏa, trình độ thảm thiết xa xa vượt qua Tần Thụy tưởng tượng.
Theo lý mà nói, man di Tây Nam tuy rằng mấy năm gần đây không ngừng quấy rầy, lại không ngừng thâm nhập tác chiến!
Nhưng lúc này đây, bọn họ dường như ôm quyết tâm không phá biên cương thề không lui, lại còn chuẩn bị tốt lương thảo thập phần sung túc, thế tới rào rạt!
Mỗi một ngày đều có người chết!
Mỗi một ngày đều là ngạnh khiêng*!
(*ngạnh khiêng: ương ngạnh mà gắng gượng)
Làm Tần Thụy không nghĩ tới chính là, vị bệ hạ này của bọn họ thật sự làm được như lúc trước ngồi trên mặt đất nói chuyện phiếm, theo đúng như lời nói!
Trước sau đều ngồi ổn trong quân, chẳng sợ thành trì lung lay sắp đổ, cũng chưa bao giờ nghĩ tới dẫn đầu rời đi!
Địch nhân thế đến rào rạt, quân đội Xa Quốc cũng chưa chắc dễ chọc!
Huống chi còn có ngự giá thân chinh, những hán tử nhiệt huyết trong quân đều cung kính muốn bảo hộ thánh thượng của bọn họ!
Thần chắn gϊếŧ thần, Phật chắn gϊếŧ Phật!
----------------------
*Lăng Đầu Thanh [愣头青] : Từ dùng nói về người nào đó làm việc không có đầu óc, hoặc không động não, chưa bao giờ phân tích, phán đoán tình hình nội dung, tính chất, đúng sai, phải trái vân vân của sự việc đã hành động mù quáng, hậu quả, bởi vì phương pháp hành động mẫu thuẫn với tình hình phát triển của sự việc, cuối cùng vấn đề nhỏ không đáng để mắt tới thành ra vấn đề lớn hậu quả nghiêm trọng, chuyện tốt biến thành chuyện xấu.[ Nghe đồn là do ] : Tên đầy đủ của Lăng Đầu Thanh là Bách Hưởng Thiên Túc Trùng, cũng là Thổ Long, là quái vật khó thấy được trong truyền thuyết địa phương, tả nó giống như con rết có nhiều chân, màu xanh biếc, lại to lớn vô cùng, cái đầu to cỡ nắm tay của người trưởng thành. Hễ thấy cái gì là tấn công liền, cho nên người ta gọi nó là Lăng Đầu Thanh, ở nông thôn đồn Lăng Đầu Thanh lớn rất chậm, từ thời thơ ấu đến thời kỳ trưởng thành cần tận mấy trăm năm.[...]Có điều nó là vì màu sắc cơ thể cùng với cái tên Lăng Đầu Thanh do tập tính thấy người là cắn lại được sử dụng rộng rãi để chỉ người tính tình nóng nảy, không phân biệt phải trái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.