Chương trước
Chương sau
Edit: Snowdrop_88
***
Đường Hoan:......
Sớm biết rằng sau thu sẽ tính sổ, lúc trước liền không nên tìm đường chết!
Nếu thời gian có thể quay lại...
Nàng hẳn là vẫn sẽ nhịn không được tìm đường chết đi!
"Bổn vương là cha ngươi, ân?" Phượng Dạ vừa nhắc tới, liền nhịn không được muốn cười lạnh.
Đường Hoan thật cẩn thận mà thấp giọng hỏi "Nhưng nếu cùng người ta nói hoàng thúc là ông nội của ta, tuổi có phải hay không... quá không phù hợp?"
Đường Hoan một bộ dáng nghiêm trang.
Phượng Dạ thiếu chút nữa một ngụm máu nghẹn ở cổ họng.
"Nếu sợ ta như vậy, vì cái gì lúc trước không ném ta xuống, một mình chạy trốn?" Phượng Dạ xem bộ dáng thật cẩn thận này của nàng, thế nào cũng cảm thấy có chút không vừa mắt.
Hắn hỏi qua Phượng Đức, nơi bọn họ rơi xuống cách thôn này rất xa, cho nên hẳn là vật nhỏ này kéo hắn đến trong thôn cầu cứu, trong thời gian đó vật nhỏ này có vô số cơ hội có thể ném hắn, mặc hắn tự sinh tự diệt.
Đường Hoan ngẩng đầu lên, nghiêm túc đáp "Bởi vì hoàng thúc rất quan trọng a!"
Một câu cực kỳ đơn giản, Phượng Dạ cũng không biết sao, đột nhiên liền cảm thấy trong lòng vừa động "Hoàng thúc thật sự quan trọng như vậy?"
"Đúng, hoàng thúc đối với ta mà nói, thật sự rất quan trọng." Đường Hoan chém đinh chặt sắt.
Nếu có người nhìn vào đôi mắt của ngươi, gằn từng chữ một mà nói cho ngươi, ngươi thật sự rất quan trọng, đây thật sự là một lực đánh vào thật lớn.
Phượng Dạ vĩnh viễn đều nhớ rõ bộ dáng tiểu hoàng đế ăn mặc long bào, gương mặt trắng như bạch ngọc, mở to mắt đen sáng lấp lánh nói hoàng thúc thật sự rất quan trọng.
Vĩnh viễn đều nhớ rõ!
Bởi vì, từ đây cho đến về sau, không còn có người cứ như vậy mà nói với hắn, hắn rất quan trọng!
Phượng Dạ đột nhiên cảm thấy trong lồng ngực kia kịch liệt nhảy lên, theo bản năng từng bước ép sát Đường Hoan, cho đến khi đem nàng bức dựa vào một bên thân cây.
Hắn giống như...
Đối với vật nhỏ này có một loại cảm xúc không rõ.
Không không không, hắn chướng mắt nhất là những quan to hiển quý trong triều nuôi dưỡng tiểu quan, hắn cũng đã kết luận chính mình không có sở thích kia!
Phượng Dạ càng nghĩ càng cảm thấy khϊếp sợ, đến cuối cùng thế nhưng ở dưới sự kinh hoảng, chạy trối chết.
Lưu lại Đường Hoan một người tại chỗ mộng bức.
......
Từ ngày ấy bị Đường Hoan đảo loạn nỗi lòng, Phượng Dạ vẫn luôn tâm thần không yên.
Phượng Đức nhìn cũng cảm thấy lo lắng sốt ruột.
Chủ thượng, đây đến tột cùng là làm sao vậy?
"Phượng Đức, bổn vương nếu đối với một thiếu niên rất có hảo cảm, phải làm như thế nào?" Rốt cuộc Phượng Dạ kìm nén không được hỏi Phượng Đức.
"Vậy đem hắn chiêu nạp làm môn hạ tỉ mỉ bồi dưỡng, chủ thượng tích tài*, vào cửa Phượng gia lại là vinh dự, chẳng lẽ còn lo lắng thiếu niên kia không chịu đầu nhập sao?" Phượng Đức đương nhiên mà nói.
(*tích tài: tích lũy người tài, yêu mến người tài)
Phượng Dạ xoa xoa trán: "... Cũng không phải như ngươi suy nghĩ, bổn vương chính là... có loại hảo cảm giống như nam nhân đối với nữ nhân."
Thời điểm Phượng Dạ nói ra lời này, cảm thấy khó có thể mở miệng, nói ra rồi vẫn cảm thấy quái quái.
Phượng Đức vẻ mặt mộng bức, trợn mắt há hốc mồm.
Hồi lâu mới tìm về thanh âm của chính mình "Cái này... Cái này..."
Cái này thuộc hạ cũng không có kinh nghiệm a!
Phượng Đức quả thực khóc không ra nước mắt.
Nhưng làm một cấp dưới trung thành và tận tâm, quan trọng nhất tự nhiên là tôn trọng hết thảy quyết định của chủ thượng, vì thế sau một lát, Phượng Đức chém đinh chặt sắt nói "Nếu chủ thượng thích, kia đó là chính là tam sinh hữu hạnh* của hắn, làm gì đến nỗi chủ thượng phải bối rối như thế, thu vào trong phủ là được!"
(*tam sinh hữu hạnh: hạnh phúc có được trong 3 kiếp)
Chẳng qua không thể để người ngoài biết.
Phượng Đức ở trong lòng yên lặng bổ sung. Rốt cuộc Phượng gia là thế gia lừng lẫy, tuy rằng trong triều có chút quan to hiển quý không nên thân cũng nuôi dưỡng tiểu quan, nhưng kia đều là chút đồ vật không lên được mặt bàn. Chủ thượng không giống bọn họ, chủ thượng tương lai vô cùng có khả năng muốn thống nhất giang sơn!
Nuôi dưỡng loại đồ vật này sẽ trở thành lý do khiến người công kích.
"Nếu thiếu niên kia thân phận không bình thường đâu?"
Nếu chỉ là tiểu tử gia đình bình thường, hắn coi trọng, vậy trực tiếp đưa lại đây là được.
Coi như một sủng vật ném ở trong phủ, thật sự thích thì nhìn nhiều hai cái, không thích lại ném bỏ.
Nhưng vật nhỏ kia cố tình là...
Phượng Đức lại lần nữa mộng bức, trên đời này còn có ai có thân phận tôn quý đến mức chủ thượng còn phải kiêng kị?
Cẩn thận ngẫm lại ——
Giống như còn thực sự có, vị nào đó trong cung... chủ thượng coi trọng, hẳn là không phải là bệ hạ trong cung đi? 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.