Edit: Snowdrop_88
***
Đường Hoan:......
Sớm biết rằng sau thu sẽ tính sổ, lúc trước liền không nên tìm đường chết!
Nếu thời gian có thể quay lại...
Nàng hẳn là vẫn sẽ nhịn không được tìm đường chết đi!
"Bổn vương là cha ngươi, ân?" Phượng Dạ vừa nhắc tới, liền nhịn không được muốn cười lạnh.
Đường Hoan thật cẩn thận mà thấp giọng hỏi "Nhưng nếu cùng người ta nói hoàng thúc là ông nội của ta, tuổi có phải hay không... quá không phù hợp?"
Đường Hoan một bộ dáng nghiêm trang.
Phượng Dạ thiếu chút nữa một ngụm máu nghẹn ở cổ họng.
"Nếu sợ ta như vậy, vì cái gì lúc trước không ném ta xuống, một mình chạy trốn?" Phượng Dạ xem bộ dáng thật cẩn thận này của nàng, thế nào cũng cảm thấy có chút không vừa mắt.
Hắn hỏi qua Phượng Đức, nơi bọn họ rơi xuống cách thôn này rất xa, cho nên hẳn là vật nhỏ này kéo hắn đến trong thôn cầu cứu, trong thời gian đó vật nhỏ này có vô số cơ hội có thể ném hắn, mặc hắn tự sinh tự diệt.
Đường Hoan ngẩng đầu lên, nghiêm túc đáp "Bởi vì hoàng thúc rất quan trọng a!"
Một câu cực kỳ đơn giản, Phượng Dạ cũng không biết sao, đột nhiên liền cảm thấy trong lòng vừa động "Hoàng thúc thật sự quan trọng như vậy?"
"Đúng, hoàng thúc đối với ta mà nói, thật sự rất quan trọng." Đường Hoan chém đinh chặt sắt.
Nếu có người nhìn vào đôi mắt của ngươi, gằn từng chữ một mà nói cho ngươi, ngươi thật sự rất quan trọng, đây thật sự là một lực đánh vào thật lớn.
Phượng Dạ vĩnh viễn đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/671117/chuong-662.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.