Chương trước
Chương sau
Edit: Snowdrop_88
***
Tuy rằng nói Phượng Dạ trước mắt là thiểu năng trí tuệ đầu óc bị hỏng rồi, nhưng ai biết hắn khi nào sẽ khôi phục thần trí?
Một khi hắn khôi phục thần trí, lại phát hiện tiểu hoàng đế chính mình vẫn luôn đùa bỡn vỗ tay lại là một nữ nhân...
Ngao nha ngọa tào!
Đến lúc đó hậu quả có thể nói bất kham tưởng tượng!
Loại gian thần một sớm liền muốn mưu triều soán vị này, cầm nhược điểm của hoàng đế, kế tiếp sẽ đi một nước cờ nào, ai cũng nói không được!
Kỳ thật xét đến cùng, chính là Đường Hoan căn bản không dám tin Phượng Dạ!
Cái Nhϊếp Chính Vương cao cao tại thượng này!
Cái hoàng thúc thủ đoạn ngoan tuyệt này!
Trước nay hắn đều không đem nàng đặt ở vị trí ngang nhau, hắn coi trọng nhất hẳn là quyền thế, còn có Lạc Tri Ân.
Đường Hoan không có dũng khí đem thân gia tánh mạng giao cho Phượng Dạ.
—— "Hoàng thúc, kỳ thật ta là một nữ tử."
Nếu nàng có nữ chủ quang hoàn, nói không chừng còn có thể đủ lóe mù mắt Phượng Dạ, làm hắn thương tiếc, trong lòng OS: Thật là đáng thương, rõ ràng là nữ tử lại chỉ có thể giả dạng làm nam nhi, ta về sau nhất định phải đối đãi tốt với nàng!
Nhưng mà, nàng là một pháo hôi...
Đánh giá phản ứng đầu tiên của Phượng Dạ sau khi biết, hẳn là:
Nên gϊếŧ chết nàng như thế nào đâu? Cư nhiên lừa gạt trêu đùa bổn vương lâu như vậy!
Phượng Dạ bị Đường Hoan một chân từ trên giường đất đá xuống, nhìn qua thập phần không cao hứng, nổi giận đùng đùng đẩy cửa đi ra ngoài, ngồi ở bên cạnh giếng nước trong viện.
Đường Hoan khẽ meo meo đứng ở phía sau cửa, lay ra một kẽ hở, lặng lẽ xem xét.
Chẳng lẽ muốn nhảy vào giếng?
Trong lòng có chút lo lắng, vì thế lại tiếp tục nhìn trong chốc lát.
Phát hiện cái thiểu năng trí tuệ này ngồi ở bên cạnh giếng nước chỉ là lẳng lặng ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nàng lại yên lặng trở lại giường đất đi ngủ.
MMP!
Có chút hoài niệm hoàng thúc đại nhân cuồng túm khốc huyễn!
Phượng Dạ bị hỏng đầu óc này quả thực đã hoàn toàn không cần che lấp, đem một mặt vô sỉ lại không có tiết tháo bày ra vô cùng nhuần nhuyễn!
Thời điểm đầu óc không hư, tuy rằng cũng không phải người tốt.
Nhưng ít nhất vẫn là bưng cái giá, phải để ý mặt mũi.
......
Nhìn ra được, Phượng Dạ từ trong lòng là người tự trọng rất lớn.
Từ buổi tối hôm đó bị Đường Hoan cường thế cự tuyệt, hơn nữa một chân đá xuống đất, hắn cả ngày vừa thấy Đường Hoan liền quay đầu đi, ngồi cùng bàn ăn cơm cũng buông đầu xuống.
Nếu là người khác bày ra tư thái này, Đường Hoan khả năng còn sẽ nghĩ lầm đối phương chột dạ hoặc xấu hổ.
Nhưng Phượng Dạ thì...
Cả người đều tản ra hơi thở "lão tử trong lòng khó chịu", thực hiển nhiên là hắn tức giận vì bị mình ném mặt mũi a!
Đường Hoan tỏ vẻ cũng không muốn quản loại quỷ súc hỉ nộ vô thường này.
Nửa đêm bò giường!
Ngươi còn có lý?
"Tiểu Hoan a, cha ngươi gần đây có phải nhớ tới cái gì không? Hắn mấy ngày nay đều đi tới dưới chân núi kia, ta thường xuyên nhìn thấy hắn ngẩn ngơ ở chân núi kia cả một ngày."
Đại tỷ béo đem Đường Hoan kéo đến một bên, sau đó vô cùng quan tâm hỏi.
Đường Hoan:... Vậy ngươi cũng thật rảnh, cư nhiên có thể bỏ ra cả ngày xem hắn ngốc tại chân núi!
"Ta... Không phải rất rõ ràng a......"
Nói thật, Đường Hoan vừa nhìn thấy đại tỷ béo này trong lòng liền có chút hư.
Bởi vì nàng mơ hồ có thể cảm giác được, mỗi lần đại tỷ béo này nhắc tới Phượng Dạ trong ánh mắt đều là lục quang lóe sáng!
Có khả năng...
Nếu nàng không đoán sai, tám chín phần mười là coi trọng Phượng Dạ!
Tuy rằng Phượng Dạ là kẻ quỷ súc không hơn không kém, hơn nữa một bụng hắc thủy, nhưng...
Tuy rằng nàng chướng mắt Lạc Tri Ân, nhưng Đường Hoan cảm thấy, Phượng Dạ cũng không đến mức lưu lạc đến hoàn cảnh bi thảm như vậy đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.