Chương trước
Chương sau
Edit: Snowdrop_88
***
"Rác rưởi, hắn vì cái gì còn không tỉnh?"
Đường Hoan dùng chính thân hình gầy yếu của mình nửa đỡ nửa kéo Phượng Dạ vẫn luôn dọc theo đường sông mà đi, mệt đến vô ngữ hỏi trời xanh.
【 Ngươi thử quay lại huyền nhai nhảy, sau đó để Thần Khí đập vào đầu xem. 】 Đau lòng Boss đại nhân, bị lăn lộn thành như vậy!
"Ta cảm thấy ta tựa như thiếu nữ đáng thương bán mình chôn cha, kéo lão phụ thân, chờ đợi người khác cứu trợ!" Đường Hoan mệt đến thở hồng hộc, không chỉ một lần muốn ném Phượng Dạ chính mình trốn chạy.
【......】 không được! Nó muốn nhịn xuống!
Nhất định phải nhịn xuống!
Bằng không nó sẽ nhịn không được gϊếŧ chết ký chủ ngốc bức!
Ai là lão phụ thân của ngươi?
Ba ba boss phản diện của ta mới hai mươi bảy tuổi!
Còn có, hắn còn sống a a a a! Không chết!
Đường Hoan không biết đến tột cùng mình đi bao lâu rồi, đi rất xa, rốt cuộc thấp thoáng thấy được một thôn trang.
Cơ hồ là té ngã lộn nhào chạy tới cửa thôn!
......
"Ai da, Tiểu Hoan a, cha ngươi còn không tỉnh a?"
Đường Hoan nhanh chóng cầm quần áo đang phơi ở dây thừng, trả lời "Còn chưa tỉnh đâu!"
Từ lúc nghiêng ngả lảo đảo đi vào thôn này, đã là ngày thứ bảy.
Trong thôn này cũng thần kỳ, hầu hết đều là nữ nhân cùng lão nhân, một nam nhân cũng không nhìn thấy, thật vất vả nhìn thấy một hai người nam nhân thì không phải là miệng còn hôi sữa thì cũng là trời sinh tàn tật.
Nhưng may mắn người trong thôn này đều thiện tâm, thu thập một gian phòng hoang cho nàng cùng Phượng Dạ ở, đại tỷ béo trong thôn thường lên núi hái thuốc mỗi ngày đều đưa thảo dược lại đây.
Nghe được Đường Hoan nói cha nàng còn chưa tỉnh, người trong thôn lại đây thăm đều yêu thương sờ sờ đầu nàng.
Vô cùng thở dài nói "Thật là hài tử đáng thương lại hiểu chuyện!"
Trên đường gặp bọn cướp, mẹ bị đao chém chết, hắn cùng cha rơi xuống huyền nhai thật vất vả mới kiếm được một cái mạng sống, kết quả đến bây giờ thân nhân duy nhất còn hôn mê bất tỉnh!
Nhưng đứa nhỏ này trước sau đều không khóc!
Thật đúng là rất kiên cường!
Kiên cường đến làm người nhịn không được thương tiếc!
Đường Hoan ở chỗ này vài ngày, cũng ước chừng đã biết tình huống trong thôn...
Thôn này cơ hồ có thể xưng là quả phụ thôn.
Bởi vì đường đi ra bên ngoài ngàn khó vạn hiểm, cũng không có một con đường chính xác, mà yêu cầu chính mình chậm rãi thăm dò.
Nam nhân trong thôn một người lại một người nói đi tìm con đường thông ra bên ngoài, nhưng mà sau khi ra bên ngoài có lẽ là bị phồn hoa bên ngoài mê mắt, liền không từng trở về qua.
Dần dà, nam nhân thôn này càng ngày càng ít.
Cho đến ngày nay, trong thôn cơ hồ chỉ còn lại nữ nhân cùng lão nhân không có sức lao động.
Đường Hoan thực ưu thương.
Đây mẹ nó muốn đi ra ngoài quả thực so với lên trời còn khó hơn!
Cho nên ở trong rất nhiều ưu thương, nàng vui lòng nhận hạt giống rau cùng gà con người trong thôn đưa lại đây, trực tiếp liền tại bên ngoài gian phòng rách nát vây quanh một cái chuồng gà cùng đất trồng rau...
Hệ thống thấy hết thảy thao tác rác rưởi này: 【......】
Nó phát hiện trước kia mình thật quá ngây thơ!
Vốn dĩ cho rằng trên đời này tất cả mọi người đều có tâm tiến tới, nhưng chính ký chủ ngốc bức của nó cho nó một cái tát!
Ngươi mẹ nó thế nhưng liền yên tâm thoải mái như vậy, dàn xếp trồng rau nuôi gà?
Có phải ngươi cũng quá thích ứng mọi tình cảnh?
Nửa tháng sau.
Đường Hoan hái được một mớ rau xanh mới, đang ở nhà bếp nhóm lửa, mơ hồ nghe thấy từ trong phòng truyền tới một tiếng ầm vang.
Ngao nha ngọa tào!
Ta đều nghèo thành như vậy, còn có kẻ trộm sao?
Đường Hoan dứt khoát liền lửa cũng không đốt nữa, nổi giận đùng dùng bay thẳng đến trong phòng, cửa vừa mở ra, Phượng Dạ nguyên bản nằm ở trên giường lúc này ngã quỵ trên mặt đất...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.