Edit: Snowdrop_88
***
Phượng Dạ hơi mị mị mắt.
"Ngươi trước đi xuống."
Phượng Đức nguyên bản còn muốn nói gì đó, nhưng lại chỉ có thể y lệnh lui ra, ngay sau đó là âm thanh cửa phòng mở ra đóng lại.
Phượng Dạ chậm rãi đi đến trước giường, sau đó ngồi xuống.
Ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt ve mặt Đường Hoan, sâu thẳm trong mắt phượng thần sắc sóng vân quỷ quyệt, hỉ nộ không rõ, nhìn không ra đến tột cùng hắn đang suy nghĩ cái gì.
Vật nhỏ lúc này đây, xác thực là ra ngoài dự kiến của hắn!
Nguyên bản cho rằng chẳng qua chỉ là tiểu sủng vật thích ôm đùi hắn kêu khóc mà thôi, lại không nghĩ đến...
Tâm gϊếŧ chóc còn rất nặng!
Mặc dù hắn là Nhϊếp Chính Vương, cũng chưa từng hạ chỉ đại khai sát giới lớn như vậy!
Gϊếŧ?
Tính tình thâm tàng bất lộ như vậy, xác thực đáng giá kiêng kị.
Nhưng vì sao có loại cảm giác không hạ thủ được đâu?
Có lẽ là bởi vì trước đó vài ngày đã quá dung túng vật nhỏ này, lúc này thế nhưng muốn tiếp tục dung túng...
Đường Hoan mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Nhìn thấy gương mặt của Nhϊếp Chính Vương đại nhân, còn có hơi thở quỷ súc như ẩn như hiện trong mắt phượng, trực tiếp vươn tay ra liền ôm lấy eo hoàng thúc đại nhân, mặt ở bên hông Phượng Dạ cọ cọ, giống như con mèo nhỏ.
"Hoàng thúc, trẫm rất nhớ ngươi."
Phượng Dạ thân hình cứng đờ.
Tiểu tử đã choai choai còn vừa động liền ôm eo làm nũng, có biết cái gì gọi là quân thần có khác?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/671095/chuong-640.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.