Edit: Snowdrop_88
***
"Người từ trong thế gia đại tộc ra, quan trọng nhất chính là vinh dự của gia tộc, hắn sẽ không cho phép trên người mình có loại vết nhơ này."
"Ta biết." Đường Hoan nhàn nhạt trả lời.
"Nếu ngươi tất cả đều biết, ngươi còn..." Hà Trung Nhi đối diện ánh mắt của nàng, những câu trách cứ còn lại đột niên nói không được nữa.
Nàng là một thiếu nữ, vì sống sót, nơm nớp lo sợ mà ngồi trên long ỷ.
Thân là đế vương lại muốn lấy lòng nịnh nọt mọi người.
Có lẽ ý tưởng không an phận đối với Phượng Dạ đã chuyện khác người duy nhất mà nàng làm được.
Biết rõ không thể mà vẫn làm, Phượng Dạ liền quan trọng như vậy?
"Đáng giá sao?" Loại trả giá chú định không có hồi âm này.
"Có một số việc không có đáng giá hay không, chỉ có nguyện ý hay không."
Hà Trung Nhi nhìn tên ngốc này, duỗi tay ôm Đường Hoan, làm như mang theo quyết ý nào đó "Được, nếu ngươi cảm thấy đáng giá, ta đây sẽ tẫn mọi khả năng giúp ngươi."
......
Trong cung Thái Hậu.
Lạc Tri Ân trong lòng ngực ôm một con mèo nhỏ lông trắng mắt lam, chậm rãi vỗ về lưng mèo, phảng phất như nghe được chuyện chê cười mở miệng nói "Đích thân tới phương nam mười bốn châu? A, cái phế vật kia sợ không phải đi tìm chết?"
Không có người dám đáp lời.
Lạc Tri Ân nhíu nhíu mày, tựa hồ đang suy tư chút gì đó.
Vốn dĩ cho rằng bao cỏ Quân Vô Hoan này tốt xấu còn có thể mượn chút giá trị, nhưng không nghĩ tới bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/671090/chuong-635.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.