Edit: Snowdrop_88
"Hoàng thúc, ngươi thật là người tốt nhất dưới bầu trời này!"
Đường Hoan cơ hồ cảm động đến lệ rơi đầy mặt, nói không nên lời nhưng vẫn muốn đem các loại lời hay nói ra, rõ ràng nghe phù hoa nhưng lại không làm cho người cảm thấy chán ghét.
Phượng Dạ nhìn "hắn"...
Vật nhỏ này xác thực so trước kia càng thêm chút thuận mắt.
"Hoàng thúc, mì không muốn ăn thật sao?" Trước khi Phượng Dạ đi, Đường Hoan còn vạn phần nhiệt tình hỏi.
Phượng Dạ bày ra bộ mặt ghét bỏ, Đường Hoan ngộ đạo vội vàng cười hắc hắc "Không ăn cũng không có việc gì, trẫm chính mình ăn, chính mình ăn..."
Phượng Dạ chính là vừa lòng tư thái thức thời này của nàng.
Chỉ là giờ này khắc này hắn lại không biết, thời điểm một ngày kia nhớ tới chén mì này trong lồng ngực hối hận như sông cuộn biển gầm, cơ hồ muốn đem cả người hắn xé rách...
Đường Hoan ở sau khi Phượng Dạ đi rồi tự mình ôm chén mì ngồi xổm trên mặt đất ăn.
Động tác thực không có tiết tháo.
Từng ngụm từng ngụm mà ăn.
【 Trực giác nói cho ta, mì ngươi làm không thể ăn. 】 tuyệt đối là hiệu ứng hắc ám!
Ký chủ ngốc bức của nó mỗi một thế giới đều nỗ lực học chút kỹ năng, nhưng bởi vì nguyên nhân thiên phú cùng nhân phẩm nên luôn học tập rất kém cỏi. Xuống bếp thuộc về kém nhất trong kém!
"Ân." Đường Hoan không phủ nhận, nhàn nhạt trả lời "Rất dở."
【 Vậy ngươi còn ăn? 】
"Bởi vì ăn có thể trường thọ a." Đường Hoan há to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/671070/chuong-615.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.