Chương trước
Chương sau
Edit: Snowdrop_88
Phượng Dạ một lời không hợp đó là nhàn nhạt uy hϊếp, thế cho nên tiểu hoàng đế đối với hắn dám giận không dám nói, hận không thể lóc da lóc thịt.
Vì thế lúc này mới cho nàng cơ hội, làm nàng có thể tiếp cận tiểu hoàng đế, giành được tín nhiệm của tiểu hoàng đế.
Liền tính Quân Vô Hoan có nghĩ thầm muốn lấy lòng Phượng Dạ thì một bộ dáng bao cỏ kia hẳn cũng không vào được trong mắt Phượng Dạ mới đúng.
"Đúng vậy, Thái Hậu nương nương."
Lạc Tri Ân không biết vì sao luôn có một loại dự cảm.
Cảm thấy tựa hồ có chút sự tình gì đó đã lệch khỏi quỹ đạo mà mình có khả năng nắm giữ.
Vì thế lập tức liền hạ chỉ "Người tới, bãi giá hồi cung!"
...
Việc Thái Hậu sắp từ hành cung bãi giá hồi cung thật mau liền truyền khắp toàn bộ trong cung.
Đường Hoan thực phiền.
Cảm giác mình sắp gặp phải khó khăn, lại một cái bậc thang cao.
Nàng là người một khi thật bực bội thì sẽ bắt đầu tìm đường chết, cũng không cho người khác cảm thấy vui vẻ.
Cho nên lại sai thái giám tâm phúc của mình cầm thêm mấy cuốn sách sử ném cho Quân Vô Linh sao chép.
Rốt cuộc dù sao cũng sẽ phải cùng khí vận chi tử xé mặt, thế nên thừa dịp người ta còn chưa hoàn toàn trở mặt có thể lăn lộn hắn như thế nào liền lăn lộn như thế ấy!
Hiện tại không lăn lộn hắn đến cuối cùng hắn cũng sẽ trăm phương nghìn kế muốn gϊếŧ chết nàng!
"Hoàng thúc, ngươi phân phó ta sao chép sách ta đã sao chép xong!" Đường Hoan vui vui vẻ vẻ đem một đống sách sử đưa đến trước mặt Phượng Dạ.
Phượng Dạ thậm chí nhìn một cái cũng không cần nhìn liền biết những cuốn sách trong tay nàng đến tột cùng là ai chép.
"Nga, phải không? Nhiều sách sử như vậy đều là chính bệ hạ chép sao?"
Phượng Dạ như ý nguyện được nhìn thấy trong ánh mắt thủy nhuận kia của tiểu hoàng đế chợt lóe qua một tia hoảng loạn.
Nhϊếp Chính Vương đại nhân chính là có sở thích ác liệt thú vị như vậy, thích nhìn thấy bộ dáng người khác thấp thỏm lo âu.
Đường Hoan có một loại trực giác, cảm thấy mình không thể nói dối.
Vạn nhất nếu là nói dối, khả năng sẽ chết thực thảm.
Nhưng nàng còn có một loại trực giác, cảm thấy mình cũng không thể nói thật ra.
Nếu nàng nói thật ra, rất có khả năng sẽ bị Nhϊếp Chính Vương đại nhân quỷ súc này sẽ biến đổi biện pháp tiếp tục thêm một lần trừng phạt.
"Hoàng thúc, trong thiên hạ này nhiều thần dân như vậy đều thuộc sở hữu của trẫm, nếu là sở hữu của trẫm, vậy đồ vật của bọn họ cũng chính là của trẫm." Tiểu hoàng đế đúng lý hợp tình mà nói.
Phượng Dạ cười như không cười nhìn nàng.
Vật nhỏ nhanh mồm dẻo miệng, trước kia như thế nào không phát hiện hắn lại thú vị như vậy?
"Nga?" Âm cuối hơi hơi giơ lên, mang theo một tia hỏi lại.
Đường Hoan vừa nghe đến loại thanh âm quỷ súc này, tức khắc liền có dự cảm điềm xấu, cảm giác kế tiếp Phượng Dạ khẳng định lại sẽ đào hố cho nàng.
Quả nhiên...
"Kia vi thần cũng là thần dân của bệ hạ, đồ vật của vi thần chẳng phải đều là của bệ hạ?"
Đường Hoan:...MMP! Có chút sợ hãi nho nhỏ nha! Kế tiếp ngươi muốn nói cái gì?
"Vậy bệ hạ mơ ước thứ gì của vi thần? Muốn yêu cầu vi thần hai tay dâng lên?"
"......" Tư thái quỷ súc này, Đường Hoan tức khắc nghĩ tới hình ảnh đại gian các đời trong lịch sử, phảng phất như chỉ cần nàng trả lời sai vấn đề này liền sẽ lập tức bị xử lý.
"Trẫm sớm đã nói qua, trẫm đem hoàng thúc trở thành thân cha mà đối đãi, đồ vật của trẫm đều là của hoàng thúc lão nhân gia ngài!"
Phượng Dạ phát hiện tiểu hoàng đế trắng nõn này dường như không biết xấu hổ, vừa nói đã một bên vừa duỗi tay làm nũng, như đứa trẻ nhéo ống tay áo hắn, một chút có một chút không loạng choạng lấy lòng hắn.
Đường Hoan cảm thấy mình thật là bổng bổng đát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.