Chương trước
Chương sau
Edit: Snowdrop_88
Hắn trước sau đều buông đầu xuống, ngồi ở trước bàn.
Thật lâu sau.
Một giọt thanh lệ rơi xuống ở trên mặt bàn, phát ra một tia âm thanh lạch cạch rất nhỏ, ngay sau đó là nước mắt liên tiếp.
Hắn biết, cô sở dĩ dặn dò Thân Tố tìm hắn nói một phen như vậy là vì cái gì.
Cô là lo lắng sau khi cô đi rồi hắn sẽ đánh mất dũng khí tiếp tục sống sót. Cho nên mới trăm phương ngàn kế như vậy, còn an bài người tới nói cùng hắn một phen lời nói như vậy.
Rõ ràng nhìn qua chỉ số thông minh cũng không cao a!
Nhưng vì sao có đôi khi làm việc thế nhưng sẽ chu đáo mọi mặt không chút tì vết?
"Ngươi cho rằng ta sẽ dễ dàng tìm chết sao?"
Đổng Ngư Hàm thấp giọng lầm bầm lầu bầu.
"Ngươi ở trong thân thể ta a! Đây đã là ràng buộc cuối cùng giữa chúng ta ..."
Cho nên ta tuy rằng không muốn sống nữa, chính là cũng không dám chết a!
Rốt cuộc ta phải dùng một tia tác dụng cuối cùng của ta, vì ngươi uẩn dưỡng đồ vật cuối cùng trên đời này của ngươi tại đây, bởi vì ta thật sự lo lắng nếu ta chết đi mà nói, tia ràng buộc cuối cùng trong quan hệ của chúng ta cũng sẽ biến mất vô tung vô ảnh!
...
Trong chùa miếu.
Nam tử tuổi trẻ cung kính cúi đầu trước tượng Phật khấu ba cái vang đầu, bên cạnh hắn lập tức có mấy người đưa hương, hắn lẳng lặng mà thắp hương. 
Sư tăng cất lời: "Thí chủ, trụ trì chúng ta bằng lòng gặp ngươi, mời theo ta."
Đây là chùa miếu danh khí lớn nhất trong cả nước, nhưng bởi vì vị trí địa lý hẻo lánh cho nên người tới không nhiều lắm, so ra hương khói cường thịnh kém những chùa miếu ở chốn phồn hoa đô thị.
Nhưng nơi này có một chỗ tốt, đó chính là cực kỳ linh nghiệm.
Đổng Ngư Hàm cũng ngẫu nhiên nghe được có người nhắc tới, cho nên mới đặc biệt tự mình đến một chuyến.
Trụ trì chùa miếu là một lão nhân gia đã rất lớn tuổi nhưng nhìn qua tinh thần vẫn rất quắc thước, cũng rất có tiên phong đạo cốt.
Thời điểm nhìn thấy Đổng Ngư Hàm ánh mắt hơi chút lóe lóe.
"Thí chủ quả nhiên là người có phúc, xem tướng mạo thí chủ trong mệnh có kiếp nạn không thể hóa giải. Nhưng có người lấy mệnh thay thế, vì thế thí chủ tránh được một kiếp."
Nghịch sửa mệnh, không nghĩ tới trên đời này thế nhưng thật sự có người có thể làm được!
Đổng Ngư Hàm cảm thấy trong lòng mình phảng phất bị người đâm một đao.
Nguyên lai hắn vốn dĩ chính là người đáng chết kia sao?
Chẳng qua bởi vì có ngốc tử giúp hắn chắn một kiếp!
Đổng Ngư Hàm sở dĩ đến đây hôm nay là bởi vì nghe trụ trì chùa miếu này đạo hạnh cao thâm.
"Xin hỏi đại danh của trụ trì? Ta còn có một chuyện thỉnh trụ trì hỗ trợ!"
Sau khi trụ trì nghe xong yêu cầu của Đổng Ngư Hàm thật lâu sau cũng không mở miệng, xác thực có chút rối rắm.
Vị thí chủ này, hắn nguyện ý vì chùa miếu xây dựng một tượng Phật bằng vàng, hơn nữa sẽ một lần tu sửa chùa miếu, từ nay về sau Đổng gia sẽ sáng lập ra quỹ chuyên môn dùng cho chùa miếu.
Đây đúng là một kiện công đức.
Nhưng đối phương yêu cầu cũng không thấp!
Muốn trụ trì tự mình khai đàn tố pháp, tụng kinh siêu độ, vì một vị cố nhân sớm đã qua đời thêm vào công đức. Đồng thời dùng linh vật tích lũy nhiều năm qua trong chùa miếu bảo toàn cô đời đời kiếp kiếp sau này, có thể ít chịu chút đau khổ!
Chỉ là khai đàn tố pháp này là việc khó khăn hạng nhất, sẽ tiêu hao rất nhiều nguyên khí của trụ trì, hắn vốn là đã thuộc về thọ trăm năm bây giờ sẽ giảm thọ rất nhiều!
Hơn nữa chùa miếu tích lũy linh vật không dễ, tất cả đều dùng trong việc siêu độ vong hồn... Xác thực có chút không dễ dàng.
Nhưng chung quy trụ trì vẫn đáp ứng.
Đổng Ngư Hàm cảm thấy mỹ mãn từ chùa miếu rời đi, thời điểm từ cầu thang trên núi chùa miếu chậm rãi đi xuống, thình lình hỏi vệ sĩ bên người "Ngươi nghĩ... có kiếp sau hay không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.