Chương trước
Chương sau
Edit: Snowdrop_88
Đổng Xuyên trong lòng rất rõ ràng, dựa vào thực lực của mình tạm thời còn không có biện pháp chống cự được cơn giận lôi đình của Đổng gia.
"A, ta liền biết ngươi là phế vật mà..." Thanh âm già nua quỷ dị đầy khinh thường nói "Ngươi yên tâm, người chết không phải là hắn."
Trên người nam nhân này có đại khí vận.
Nó hiện tại còn chưa thành hình, thực lực chưa khôi phục hoàn toàn, trên tay tuyệt đối không thể nhiễm máu tươi của nam nhân này, bằng không mà nói hậu quả sẽ thực nghiêm trọng.
Đổng Xuyên nghe chế nhạo như thế, trên mặt một trận thanh một trận bạch.
Nhưng thực mau lực chú ý đã bị vế sau của câu nói kia hấp dẫn...
"Người chết không phải hắn, vậy là ai?"
Vào lúc này, vừa dứt lời, tiếng đập cửa có quy luật vang lên.
Đổng Xuyên mở cửa ra, một nam nhân trung niên đầu hói bụng phệ chào cũng chưa chào liền đi vào trong phòng.
Thậm chí mặt của hắn Đổng Xuyên còn chưa thấy rõ.
Không rõ nguyên do, chỉ có thể nhanh chóng đóng cửa lại.
"Xin hỏi ngươi là ai?"
Đổng Xuyên từ sau lưng vỗ vỗ bả vai đối phương, sau đó đi đến trước người nam nhân, lúc này mới phát hiện...
Nguyên lai là người quen.
Hơn nữa là người quen khập khiễng trên thương trường.
Tên mập chết tiệt này, hắn cũng đã sớm nhìn không vừa mắt!
Đổng Xuyên phát hiện nam nhân trung niên đứng trong phòng một hồi lâu nửa điểm phản ứng cũng không có, ánh mắt dại ra, không có bất luận thần thái gì.
"Hắn vì sao lại tới đây?" Đổng Xuyên hỏi.
Tiếng cười khặc khặc quái dị vang lên, sau đó ý vị thâm trường nói "Hắn đương nhiên phải tới đây, bởi vì hắn chính là người phải chết hôm nay."
Trên người Đổng Ngư Hàm có đại khí vận, tuy rằng so ra còn kém khí vận vai chính của thế giới, nhưng nếu nó dám hành động thiếu suy nghĩ thì lưng phải đeo không ít nghiệp chướng.
Cho nên hiện tại nó không thể gϊếŧ chết hắn.
Nhưng người thanh niên này xác thực rất chói mắt, tuy rằng nó cũng thực chướng mắt phế vật Đổng Xuyên này, nhưng không có cách nào, nó muốn gia tăng bồi dưỡng năng lực của phế vật này, cuối cùng đoạt xá!
Đổng Ngư Hàm là một chướng ngại vật, không thể bỏ mặc.
Nếu không thể gϊếŧ hắn, vậy...
Chỉ có thể dùng chiến thuật vu hồi, huỷ hoại hắn!
Cố ý gϊếŧ người hoặc là ngộ sát thì thế nào?
Nghe nói đây là một bài giảng pháp luật, nói vậy hẳn là sẽ ăn không hết gói đem đi!
Đổng Xuyên thế mới biết, cái hệ thống này tâm tư thâm trầm tới loại nông nỗi nào rồi!
Nó không biết dùng phương pháp gì làm tên mập chết tiệt họ Tôn này mất đi thần trí, trở thành con rối đi vào gian phòng này.
Sau đó không có công phu gì, chỉ một lát cảnh tượng trong phòng nháy mắt biến hóa ngay trước mắt hắn.
Tên mập mạp chết tiệt họ Tôn trực tiếp ngã vào trong vũng máu, trong phòng khách sạn nguyên bản còn sạch sẽ ngăn nắp nháy mắt biến thành hiện trường hung án, rối loạn bất kham.
Đại khái sau khi hoàn thành xong hiện trường gϊếŧ người, "nó" tuần tra toàn bộ phòng, sau đó bắt đầu vì chi tiết hiện trường gϊếŧ người góp một viên gạch, thường thường mỗi nơi nó phát hiện liền sẽ có cảnh tượng chi tiết biến hóa.
Đổng Xuyên sớm đã biết hệ thống này có bản lĩnh, nhưng thời điểm nhìn thấy một màn trước mắt này vẫn cảm thấy vô pháp tin tưởng.
"Dù ngươi đem hiện trường bố trí hoàn hảo nhưng trong khách sạn luôn có camera theo dõi." Đổng Xuyên vẫn có một chút lo lắng.
"A, điểm này còn cần ngươi tới cắm miệng sao?"
Trước lúc nó mang Đổng Xuyên rời khỏi phòng còn đặc biệt lưu luyến nhìn thoáng qua Đổng Ngư Hàm.
Kỳ thật người thanh niên này, vô luận là từ dung mạo hay là từ khí độ so với phế vật Đổng Xuyên này đều tốt hơn không ít...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.