Chương trước
Chương sau
Edit: Snowdrop_88
"Ta là cận vệ của ca ca ngươi, có biết cái gì gọi là "bên người" không?"
Aizz nha, Boss phản diện không hổ là Boss phản diện!
Đến xem náo nhiệt còn mang theo văn kiện!
Tư thái ngồi của Đổng Ngư Hàm thập phần ưu nhã, trên đầu gối đặt một folder, hơi hơi cúi đầu xem văn kiện, lông mi thật dài nhìn qua lại càng thêm sấn vào trong ánh mắt, giống như có một vũng nước mát.
"Nhưng hiện tại ca ca đã đem người điều cho ta! Ngươi không phải là cận vệ của anh ấy nữa!" Làm một kẻ "huynh khống", nếu có một tỷ tỷ xinh đẹp tiếp cận ca ca của mình, thì về mặt tình cảm còn có thể tha thứ!
Nhưng kẻ biếи ŧɦái bất nam bất nữ này thì tuyệt đối không thể!
Đường Hoan không có hảo ý cười cười "Ý của ngươi là, ta hiện tại bị ca ca ngươi điều cho ngươi, cho nên liền biến thành cận vệ của ngươi? Như thế nào là "bên người", ngươi có muốn tìm hiểu một chút không?"
Nhìn cái loại cười hắc hắc hắc đáng khinh này của cô. Đổng Trăn Trăn lập tức liền liên tưởng đến sự tình đêm đó...
Không tự chủ được rùng mình một cái, sau đó nhanh chóng đem bán ca ca của mình "Không! Ngươi vẫn là cận vệ của ca ca ta, không phải của ta!"
Hùng hài tử, quả nhiên vẫn phải cần dọa một chút!
Đổng Ngư Hàm đang nghiêm túc xem văn kiện: .....
Thật muốn đem cả hai người này đều ném xuống xe!
......
Xe dừng lại ở bên trong trường học.
"Ngươi biết số điện thoại của cô bé lớp bên cạnh kia không?"
Sau khi Đường Hoan hỏi được số điện thoại từ Đổng Trăn Trăn, liền lập tức bấm máy gọi ——
"Xin chào bạn học Dư, hẹn ngươi đến sân tập thể dục bên trong trường học một chút."
"Xin hỏi ai vậy?"
"Ngươi đến đây sẽ biết, không cần nói nhiều lời vô nghĩa, nhưng nếu ngươi không đến, việc ngươi cùng Lý Tấn yêu sớm ngay lập tức sẽ bị chủ nhiệm lớp của các ngươi biết."
Đường Hoan đặc biệt ác thanh ác khí, lại còn ra vẻ chém đinh chặt sắt.
Cô bé ở đầu kia điện thoại hình như có chút hoảng loạn, lập tức ngắt cuộc gọi.
"Ngươi cảm thấy cô bạn đó có đến đây hay không?" Đường Hoan nhàm chán không có việc gì làm, liền bắt đầu tám chuyện.
"Một người xa lạ gọi điện thoại, cô ấy khẳng định sẽ không đến đây!" Hơn nữa còn dùng cái cớ vụng về như vậy!
Quan hệ của Dư Tuyết và Lý Tấn lại không có gì, sao có thể bởi vì có người uy hϊếp muốn đem việc yêu sớm nói ra ngoài lại đến đây chui đầu vào lưới chứ!
"Nhưng nếu cô bé đến đây thì sao? Ngươi cảm thấy điều này có ý nghĩa gì?"
Đổng Trăn Trăn: "......" Ý nghĩa chột dạ?
Không, sẽ không!
Đổng Ngư Hàm cách các cô rất xa, hắn đang đứng ở trên sân thể dục, lẳng lặng nhìn xung quanh.
Sân thể dục rất lớn, lúc này là thời điểm tan học nhưng trên sân thể dục dường như không có một bóng người. Bởi vì với tuyệt đại đa số học sinh trong trường học, thời gian chính là sinh mệnh, ảnh hưởng đến tiền đồ về sau, cho nên căn bản không dám thả lỏng.
Đường Hoan lười tiếp tục nói chuyện với hùng hài tử, cho nên khẽ meo meo đi qua.
Tuy rằng thân hình của Đổng Ngư Hàm gầy yếu nhưng lại rất cao, nhìn qua giống như học trưởng mặc sơ mi trắng trong vườn trường đại học, ôn nhu văn nhã, trên người phảng phất mang theo hương vị thoải mái tân thanh của ánh mặt mặt.
Chỉ cần không nhìn vào đôi mắt phượng ẩn chứa những sóng ngầm quỷ quyệt kia của hắn, thì ma ốm này không phải là kẻ âm hiểm như vậy!
Cơ hồ từ thân ảnh của hắn Đường Hoan có thể nhìn ra một loại hâm mộ nhàn nhạt.
Có lẽ những người khác sẽ cảm thấy thật không thể tưởng tượng, thiếu gia lớn lên từ vại mật, miệng ngậm thìa vàng mà sinh ra cũng sẽ hâm mộ những người khác sao?
Nhưng Đường Hoan vẫn có thể lý giải.
Một người từ thơ ấu cũng chỉ một mình, không có đồng bọn, cũng không có bằng hữu chân chính thiệt tình thực lòng, nội tâm ít nhiều sẽ cảm thấy hư không!
Đặc biệt là Đổng Ngư Hàm loại này......
Từ lúc mới sinh ra đã bị Đổng lão gia tử hạ quyết tâm muốn bồi dưỡng thành người thừa kế, tự nhiên sẽ không để hắn trưởng thành giống như những hài tử tầm thường khác, ngược lại từ khi còn nhỏ liền giáo huấn cho hắn đạo lý nhân tâm hiểm ác!
Đỡ cho việc về sau khi hắn lớn lên sẽ lộ ra một mặt yếu đuối với đồng bọn!
Phương thức bồi dưỡng thật tàn nhẫn.
Cũng thật hiện thực!
"Ngươi chưa bao giờ chạy bộ ở trên sân tập thể dục sao?"Đường Hoan khẽ meo meo đứng bên người Đổng Ngư Hàm, đè thấp thanh âm hỏi.
Trên sân thể dục, gió nhẹ nhàng lay động.
Đổng thiếu lúc này đây vậy mà không bảo trì trầm mặc, nhàn nhạt mở miệng mang theo mội loại tự giễu "Ngươi cảm thấy thân thể của ta cho phép ta chạy bộ trên sân thể dục sao?"
Kỳ thật nếu chạy một vòng chậm rì rì hẳn cũng không xảy ra chuyện gì.
Nhưng lão gia tử từ nhỏ quản lý hắn rất nghiêm, dường như che chắn hết thảy nguy hiểm, bởi vì Đổng gia không thể chịu được chuyện đột nhiên mất đi người thừa kế!
Ngươi cho rằng Đường Hoan sẽ an ủi hắn?
Hoan lão đại cũng không biết đột nhiên bị co rút cọng dây thần kinh nào, buột miệng thốt ra một câu "Vậy ngươi thật đúng là có đủ thảm."
Đổng Ngư Hàm:......
Không biết vì cái gì, hắn đột nhiên có xúc động muốn phát ra một câu thô tục.
Hắn chẳng lẽ không biết mình đã đủ thảm sao?
Còn cần ngươi lại cường điệu một lần?
Đường Hoan phảng phất cảm thấy nghe được âm thanh nghiến răng, cho nên cầu sinh dục đặc biệt mạnh bắt đầu bổ cứu:
"Tuy rằng thân thể ngươi không tốt, thường xuyên có một đám người vây quanh ngươi, làm ngươi có loại cảm giác trói buộc. Nhưng như vậy vẫn tốt hơn ta, không có người che chở, giống như con chó ngoài đường phải lăn lê sờ bò mà đánh nhau."
Đổng Ngư Hàm lẳng lặng đem đầu nhìn qua.
Đường Hoan cúi đầu, đang xoa xoa góc áo của mình.
Có thể nhìn ra được, kỳ thật cô cũng không am hiểu kể khổ.
Thường thường một người đã chịu rất nhiều ủy khuất, đã trải qua vô số trắc trở, thời điểm chân chính kể khổ ngược lại không biết nên nói cái gì.
Bởi vì cực khổ đã sớm trở thành một bộ phận trong sinh mệnh của cô, làm cả người cô đều đau đến có chút chết lặng, đã không còn cảm giác được loại nỗi đau này là cái gì.
"Có người bảo hộ vẫn tốt hơn không có ai che chở, đặc biệt là bộ dáng bệnh tật như ngươi, nếu thật sự không có ai che chở đã sớm không biết chết ở trong cái góc nào, cho nên ngươi vẫn nên cảm thấy may mắn vì mình sinh ra trong Đổng gia đi."
Đường Hoan không cho phép mình đắm chìm trong bầu không khí thương cảm, cho nên nửa câu sau trực tiếp chuyển giọng, nhanh chóng kết thúc câu chuyện.
Đổng Ngư Hàm: ...
Nghe nửa câu nói trước, báo đáp ân tình chân thành tha thiết, tới nửa câu sau, liền có một loại xúc động muốn bóp chết cô!
Đúng lúc này, Đổng Trăn Trăn sắc mặt không tốt đi tới, tay chỉ vào thân ảnh đang từ xa chạy lại đây.
"Dư Tuyết đến."
Cô nàng ấy đến đây làm gì?
Chẳng lẽ không nên nội tâm thản đãng ngồi ở trong phòng học sao?
Đường Hoan ý vị thâm trường cười cười, vươn tay vỗ vỗ bả vai Đổng Trăn Trăn "Muội muội, hôm nay cho ngươi nhìn xem cái gì gọi là tra nam."
Sau đó liền sải bước đi qua bên kia.
Dư Tuyết biểu tình sợ hãi nhìn "quái vật khổng lồ" cao hơn vài cái đầu so với mình "Ngươi là ai? Kêu ta tới đây làm gì?"
Đường Hoan nhướng mày.
Kỳ thật nhìn hài tử choai choai đứng trước mặt mình như thế này, cô có chút không muốn trộn lẫn vào chi gian sự tình trung nhị bệnh của chúng.
Dư Tuyết thấy cô không nói gì, lại nhút nhát sợ sệt hỏi "Ngươi làm sao biết quan hệ giữa ta và Lý Tấn?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.