Chương trước
Chương sau
Edit: Snowdrop_88
Thiếu nữ ôm chặt cánh tay cô "Đại ca ca, anh giúp em, có người muốn bắt cóc em!"
Đường Hoan:......
Ta không có, ta không phải, trợn to đôi mắt của ngươi mà nhìn cho rõ ràng!
Tức giận nga!
Nhưng là còn muốn bảo trì mỉm cười, không thể bởi vì loại chuyện này mà đi so đo với hài tử!
Cho nên cô tận lực dùng sự hiền từ, mang theo một chút tươi cười dữ tợn nhìn thiếu nữ.
Mà trên thực tế, xe của Đường Hoan vẫn luôn chậm rãi đi theo ở phía sau, thời điểm nhìn thấy một màn này, cấp dưới trên xe đã yên lặng dùng súng nhắm vào thiếu nữ.
Liếm máu ở trên mũi đao mà kiếm ăn, vô luận khi nào cũng không thể thả lỏng cảnh giác.
Ai biết người ngươi ngẫu nhiên gặp được trên đường, có phải là đối thủ phái đến mưu sát ngươi hay không?
Thiếu nữ chỉ vào phương hướng phía sau mình.
Đường Hoan nhìn qua theo.
Một đám vệ sĩ mặc tây trang màu đen, mang kính râm, đang như hổ rình mồi nhìn chằm chằm thiếu nữ.
Sau một lát, một chiếc xe màu xám bạc chậm rãi dừng lại.
Cửa xe mở ra.
Nam tử mặc âu phục đơn giản mà tinh tế từ trên xe bước xuống, dáng người đĩnh bạt lại mang theo mạc danh quý phí, bước đi không nhanh, bình tĩnh thong dong.
Trọng điểm là mặt đẹp.
Tuổi còn trẻ, môi hồng răng trắng, sắc mặt tựa hồ bởi vì khí sắc không đủ cho nên mang theo một chút tái nhợt, mặt như quan ngọc. Một đôi đồng tử màu đen sâu thẳm, cất giấu bất động thanh sắc tà khí.
Nếu vừa lơ đãng liếc nhìn nhau, liền sẽ đem người hút vào trong.
Thời điểm hắn đi đến cách Đường Hoan khoảng mấy mét, liền dừng lại.
Hướng về phía thiếu nữ bên người Đường Hoan vẫy tay "Lại đây."
Thanh âm cũng rất êm tai, tựa như nước suối, thanh triệt cũng không kéo dài.
Vừa mở miệng, liền mang theo một loại uy hϊếp nhàn nhạt. Phảng phất như dã thú ngủ đông.
Đường Hoan không tự chủ được đánh cái rùng mình, người nam nhân này rất nguy hiểm!
Ngay sau đó là một loại mạc danh vui vẻ:
May mắn hắn không vẫy tay kêu cô đi qua!
Hắc hắc hắc!
【......】 loại vui sướng khi người gặp họa này, quả thực làm người ta cảm thấy không vừa mắt!
Thiếu nữ chết sống ôm cánh tay của Đường Hoan không chịu buông "Em không qua!"
"Em không muốn trở về cùng anh! Em cũng không muốn chuyển trường! Em chỉ thích ngốc ở trường học bình thường, không muốn nghe an bài của mọi người vào những trường học quý tộc đó!"
"Em thích trường học bình thường, hay là thích cậu nam sinh cùng lớp kia?"
Ồ nha!
Một câu vô cùng đơn giản, Đường Hoan cơ hồ đã ngay lập tức bổ não ra toàn bộ cốt truyện.
Nữ sinh hiện tại thật không đơn giản nga!
"Em thích cậu ấy thì thế nào? Chúng em đã ước định, về sau muốn cùng nhau học cao trung, cùng nhau học đại học! Chúng em sẽ vĩnh viễn ở bên nhau!"
Thiếu nữ càng nói càng phấn khích.
Thực hiện nhiển nam nhân trẻ tuổi giá trị nhan sắc cực cao kia căn bản không kiên nhẫn nghe lời cô bé nói.
Hơi nhíu nhíu mày "Đem tiểu thư mang tới đây, nếu phản kháng liền đánh gãy chân."
Đường Hoan theo bản năng sởn tóc gáy.
Hiện tại làm việc đều đơn giản thô bạo như vậy sao?
"Đại ca ca, cầu xin anh giúp em! Anh cứu em được không?"
Thiếu nữ liên tiếp lay lay cánh tay Đường Hoan.
Đường Hoan cúi đầu nhìn nhìn chân dài của thiếu nữ, sau đó lại nhìn nhìn chân của mình.
Vì sao lại không chờ một chút, mà muốn lập tức đánh gãy chân của cô bé đi?
Cẩn thận nghĩ lại, đều là người một nhà cả mà, vì sao lại cùng gia trưởng nháo đến không thoải mái như vậy đâu!
May mắn cô thích nhất chính là giúp đỡ mọi người!
Cùng lắm thì cô đảm nhận vai ác, giúp hoà hoãn một chút quan hệ trong nhà của thiếu nữ này....
Vì thế cánh tay dài đưa ra, liền ôm lấy eo của thiếu nữ.
Cúi đầu cười đáng khinh một chút "Giúp em không phải là không thể, nhưng em phải trả giá đại giới có chút....." 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.