Chương trước
Chương sau
Edit: Snowdrop_88
Hoắc Thành dường như đã bắt đầu có cảm giác tuyệt vọng.
Hắn cực kỳ bức thiết muốn làm Đường Hoan khôi phục ký ức, nhưng Đường Hoan luôn là một bộ dáng hi hi ha ha.
Cô căn bản không chút nào để ý!
Thời điểm ban đầu cô còn tuyệt thực.
Nhưng đến hiện giờ cô giống như là một người ngoài cuộc, cười hì hì nhìn hắn như kẻ bệnh nhảy nhót chạy loạn không chịu chạy chữa!
Sự tình ngươi tâm tâm niệm niệm muốn làm, lại bị người ngươi để ý nhất xem thành trò chê cười......
Điều này đối với bất luận ai cũng đều là một đả kích trí mạng!
"Đại huynh đệ, hoa thơm cỏ ngọt nơi nào cũng có, ngươi nói đúng không?"
Đường Hoan đặc biệt tận tình khuyên nhủ.
"Không cần yêu đơn phương một cành hoa a!"
"Tuy rằng ta thực ưu tú nhưng ta là hoa đã có chủ, ngươi làm sao phải lừa mình dối người khổ cực như vậy đâu? Chỉ cần mở rộng lòng dạ, ngươi liền sẽ phát hiện kỳ thật nhân sinh vẫn rất tốt đẹp!"
Dù cho ngươi loại biếи ŧɦái này nhân sinh không tốt đẹp......
Nhưng ngươi mẹ nó sau khi rộng mở lòng dạ, buông tha ta, sinh hoạt của ta liền sẽ rất tốt đẹp a!
Đường Hoan hiện tại cũng không nghĩ làm bộ tuyệt thực kia nữa, cô đang chờ Ninh Viên tới cứu!
Cô không muốn chưa chờ được Ninh Viên tới cứu, kết quả cô đã vì chịu khổ mà đột tử, hơn nữa còn là bị đói chết!
Hai người......
Một người đem đối phương trở thành cọng rơm cứu mạng, mà một người lại đem hết thảy những gì đối phương làm trở thành trà dư tửu hậu dùng để xem náo nhiệt.
Thật không công bằng.
Rồi lại thật làm người cảm thấy chua xót.
Hoắc Thành mỗi lần thấy cô cười tủm tỉm mà khuyên hắn buông tay, luôn cảm thấy trong lòng mình máu tươi đầm đìa, đau đến sắp hít thở không thông, lại vẫn chỉ có thể cường chống.
Cô căn bản không biết, cô đối với hắn ý nghĩa như thế nào!
Hắn ở trong thống khổ giày vò suốt bốn năm, hiện giờ muốn hắn buông tay, hắn sao có thể buông?
Cô luôn giống như một người ngoài cuộc.
Hắn thậm chí nhịn không được có một loại xúc động muốn quỳ xuống trước cô, muốn cầu cô không cần đối với hắn như vậy!
......
Lúc Ninh Viên biết được Đường Hoan mất tích, cả người đều nhịn không được mà phát run.
Kỳ thật trong lòng hắn vẫn luôn có một cái khúc mắc, hắn biết rõ, Đường Hoan là mình trộm tới.
Chẳng qua bởi vì bốn năm qua đi, trước sau đều không bị phát hiện, cho nên hắn mới có một loại ảo giác cho rằng cô thật sự thuộc về hắn.
Nhưng hiện tại xem ra thời điểm mộng đẹp bị đánh vỡ đã đến!
Hắn thậm chí hoàn toàn không cần suy nghĩ!
Phản ứng đầu tiên chính là, nhất định là Hoắc Thành!
Trừ bỏ Hoắc Thành, sẽ không có người đột nhiên đem cô từ trong phủ đại soái bắt đi!
Ninh Viên nguyên bản là muốn trước tiên trở về, trực tiếp tìm Hoắc Thành, sau đó đem người cướp về! Nhưng cuối cùng lại ngạnh sinh sinh ức chế loại ý tưởng này của mình, Hoắc Thành người này so với bốn năm trước làm người xử sự càng thêm xảo trá âm hiểm!
Hắn bốn năm trước sở dĩ sẽ bị mình tính kế, là bởi vì có Tịch Cẩm Nguyệt làm uy hϊếp!
Nhưng mà bốn năm sau, đã là phong thuỷ thay phiên chuyển!
Tịch Cẩm Nguyệt, đã sớm đã không còn là uy hϊếp của Hoắc Thành.
Mà Đường Hoan, lại thành uy hϊếp của Ninh Viên.
Cho nên hắn nhất định không thể tùy tiện đi đoạt lấy, nếu tùy tiện, hắn căn bản đoạt không được!
Cho nên chờ sau khi chiến sự tiền tuyến đã an bài tốt, Ninh Viên lại làm chút bố trí, lúc này mới trực tiếp đến Vận thành.....
Lúc Ninh Viên ghé vào trên tường, nhìn thấy nữ nhân không lương tâm kia đang vui sướng ăn uống, thật sự là gân xanh thái dương nhịn không được mà trừu trừu!
Quả nhiên là đồ không có lương tâm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.