Chương trước
Chương sau
Edit: Snowdrop_88
Hoắc Thành liên tiếp vài đều tránh mặt Tịch Cẩm Nguyệt.
Nhưng tóm lại vẫn là nữ chủ, vô luận khi nào cũng đều có thể bất ngờ mà lợi dụng sơ hở.
Liền tại ngày hôm nay, Hoắc Thành sắp đi ra ngoài để đàm phán công việc cũng là lúc.....
Tịch Cẩm Nguyệt một phen ngăn cản hắn, hơn nữa trực tiếp ôm hài tử quỳ gối xuống.
"A Thành, bọn bắt cóc đưa tới phong thư thứ hai, còn có....."
Tịch Cẩm Nguyệt đã khóc không thành tiếng "Còn có một đầu ngón tay của Phong ca."
"Ngươi nếu không ra tay tương trợ, ta thật sự là không biết nên làm như thế nào bây giờ, chỉ có thể ôm hài tử đâm đầu mà chết ở cửa phủ đại soái, miễn cho Phong ca đi rồi chúng ta cô nhi quả phụ bơ vơ không nơi nương tựa......"
Hoắc Thành nhìn thấy đôi mắt sưng to của Tịch Cẩm Nguyệt.
Trong lòng không phải là không đau lòng.
Cô từ trước đến nay đều là một bộ dáng dịu dàng khuê tú, chưa bao giờ từng chật vật như thế này mà đi ra ngoài!
Nhưng là hắn......
Đáp ứng Tịch Cẩm Hoan rồi.
Hắn đáp ứng cô rồi!
Hoắc Thành trước sau do dự.
Chậm chạp không chịu cho một câu trả lời.
Đã từng là thiếu niên luôn đối với cô ta hữu cầu tất ứng*, lúc này tư thái do dự thật làm người cảm thấy nản lòng thoái chí.
(*hữu cầu tất ứng: yêu cầu nào cũng sẽ đáp ứng tất cả)
Tịch Cẩm Nguyệt ánh mắt trông mong mà nhìn Hoắc Thành, Hoắc Thành tay rũ bên người chặt chẽ nắm thành quyền ——
"Cẩm Nguyệt, thực xin lỗi, ta......"
Nghe được ba chữ "thực xin lỗi", Tịch Cẩm Nguyệt trong lòng lạnh nửa phần.
Trong đầu lại hiện lên đoạn ngón tay kia từ trong thư bọn bắt cóc đưa tới, trong mắt hiện lên một tia tuyệt nhiên "A Thành, ngươi còn nhớ ân cứu mạng thời điểm kia sao? Coi như hồi báo ân cứu mạng của ta với ngươi, ngươi giúp ta cứu Phong ca được không! Ngươi lúc ấy đã nói, nhất định sẽ báo đáp ta!"
Cô từ trước tới nay đều không hề chủ động nói là cô cứu mạng hắn!
Cũng cự tuyệt hắn báo đáp mình!
Chính là bởi vì cô biết người chân chính cứu hắn là ai! Cô không nghĩ vì mình hại thanh danh của Tịch Cẩm Hoan rồi, sau đó lại còn trắng trợn táo bạo mà ôm đi công lao thuộc về cô ta.
Cho nên cô trước sau đều không chủ động nói lúc trước từ trong hồ băng cứu Hoắc Thành ra chính là cô.
Hoắc Thành nghĩ lầm mà thôi, đều không phải cô tự mình nói!
Nhưng là lúc này đây......
Cô lại không thể không nói dối như vậy, không thể không chiếm dụng công lao vốn thuộc về Cẩm Hoan!
Bởi vì cô thật sự quá yêu Phong ca!
Cô không thể mất đi hắn, tuyệt đối không thể!
Ngón tay Hoắc Thành hơi run rẩy.
Ân cứu mạng......
Tịch Cẩm Nguyệt nhìn ra hắn do dự, vì thế tiếp tục năn nỉ "A Thành, ngươi đã nói qua về sau vô luận ta có yêu cầu gì, xem ở ân cứu mạng, ngươi đều sẽ đáp ứng ta!"
Một mặt là hứa hẹn đối với Tịch Cẩm Hoan, một mặt là ân cứu mạng năm đó áp chế!
Hoắc Thành cảm thấy mình ở vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Tay nắm thật chật, mày nhăn đến gắt gao, nhưng đến cuối cùng vẫn là phun ra một chữ——
"Được."
"Ta giúp ngươi chuẩn bị tiền, giúp ngươi đi chuộc lại Hoắc Phong, nhưng có thể chuộc được hay không, ta không bảo đảm. Còn có, chuyện này không thể để Cẩm Hoan biết."
Nữ nhân kia nếu biết, khẳng định sẽ tức giận đến dậm chân!
Tịch Cẩm Nguyệt vội không ngừng gật đầu.
......
Dưới sự năn nỉ cùng thúc giục không ngừng của Tịch Cẩm Nguyệt. Hoắc Thành sau khi chuẩn bị tốt ngân phiếu liền theo địa điểm mà thư tín cung cấp, mang theo tên sai vặt ra cửa.
Bọn bắt cóc tuy rằng chữ viết qua loa xấu xí, nhưng hành sự lại phá lệ cẩn thận.
Đem địa điểm gặp mặt ấn định ở một quán trà ở ngoại ô, ước định người gặp mặt là một lão tiên sinh đoán mệnh.
"Hoắc tam thiếu, để không có cành mẹ đẻ cành con, sai vặt bên cạnh ngươi không thể đi theo."
"Bất quá là tên sai vặt mà thôi, chẳng lẽ các ngươi lo lắng sai vặt còn có thể có bản lĩnh?" Hoắc Thành cười nhạo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.