Chương trước
Chương sau
Edit: Snowdrop_88
Đường Hoan thật khẩn trương.
Từ lúc Hoắc Thành đêm đó nói chờ sau yến tiệc một tuổi, hy vọng hai người có một hài tử thuộc về mình, cô liền rất khẩn trương.
Cô kỳ thật là một người có thói ở sạch trong tình cảm.
Không tiếp thu được thời điểm cùng mình ở bên nhau, đối phương trong lòng còn có những người khác.
Bởi vì cô vốn dĩ trên đời chỉ có một mình, cũng đã đủ bơ vơ không nơi nương tựa.
Dựa vào cái gì ở trên tình cảm, còn không thể có hạnh phúc của chính mình?
Cho nên Đường Hoan thật đúng là lo lắng, vạn nhất nếu Hoắc Thành một hai lôi kéo cô làm sự tình không thể miêu tả thì......
Kết quả ai biết người tính không bằng trời tính.
Cô còn chưa nghĩ xong nên làm như thế nào cho tốt, kết quả liền phát hiện nón xanh đã mau đội lên trên đầu mình!
......
Việc này còn phải bắt đầu từ yến tiệc một tuổi.
Lúc này tiền tuyến chiến sự căng thẳng, Hoắc đại soái cũng không có khả năng vì yến tiệc một tuổi của trưởng tôn nữ mà mặc kệ chiến sự tiền tuyến phủi tay trở về.
Vì thế chỉ có thể cho Hoắc Phong trước yến tiệc một tuổi quýnh quáng chạy vội về.
Mặc dù đã nhận được tin tức an bài như thế, nhưng thẳng đến lúc yến tiệc kết thúc, cũng không nhìn thấy thân ảnh của Hoắc Phong!
Từ tiền tuyến đến Vận thành nếu ra roi thúc ngựa thì hẳn là có thể trở về kịp thời.
Theo lý mà nói, Hoắc Phong hẳn là trước đêm yến tiệc diễn ra đã có thể về đến Vận thành!
Nhưng trước sau không thấy tung tích.
Tịch Cẩm Nguyệt lúc ấy liền có chút thấp thỏm bất an, cô là nữ tử chưa bao giờ trải qua mưa gió, phàm có một số việc vượt qua dự định liền sẽ cảm thấy hoang mang lo sợ.
Nhưng vì yến tiệc một tuổi của nữ nhi mình, không thể không chống đỡ đi xuống.
Nguyên bản cho rằng chỉ là Hoắc Phong nửa đường trì hoãn mà thôi.
Lại không nghĩ rằng, ước chừng đợi hai ba ngày vẫn không có nửa điểm tin tức.
Chờ đến chạng vạng ngày thứ ba, mới có một khất cái gõ cửa phủ đại soái, nói là có người ủy thác hắn đem đến một phong thư.
Sau khi Tịch Cẩm Nguyệt đem thư mở ra xem, lập tức liền ngất đi ——
"Hoắc đại thiếu ở trại của ta làm khách, nếu muốn hắn bình an trở về, cần mười vạn lượng ngân phiếu, do Hoắc tam thiếu tự mình đưa lên trại. Nếu không, Hoắc đại thiếu đầu mình hai nơi, lúc đó chớ trách!"
......
Sân trong của tam phòng!
"Ta nghe nói ngươi có chuyện muốn tìm ta? Ta còn nghe......ngươi có cái gì muốn tặng cho ta?"
Hoắc Thành ở bên cạnh Đường Hoan cười như không cười ngồi xuống.
Đường Hoan nhìn thấy bộ dáng hồ ly này của hắn, liền có cảm giác chột dạ.
"Hắc hắc hắc......" Khô cằn cười hai tiếng.
Sau đó khẽ meo meo từ phía sau mình lấy ra hai cái túi tiền.
"Ta gần đây mới học thêu thùa, ngươi cảm thấy thế nào? Cố ý thêu hai cái túi tiền, ngươi một cái, ta một cái."
Hoắc Thành tức khắc liền hứng thú "Cho nên ngươi cho người kêu ta lại đây, là muốn đưa cho ta tín vật đính ước?"
Đường Hoan tiếp tục hắc hắc hắc cười, sau đó thật nhanh đem một cái túi tiền nhét vào trong tay Hoắc Thành.
Phảng phất như sợ nếu mình chậm một bước, liền sẽ bị cự tuyệt.
Hoắc Thành đem túi tiền trong tay cầm lên, đặt ở trước mắt nhìn một chút.
Vốn dĩ cho rằng sẽ nhìn thấy một cái phá lệ tinh xảo, kết quả khi thật sự nhìn thấy túi gấm thêu của Đường Hoan, khóe miệng nhịn không được trừu trừu.
Cái này......
Thật quá xấu!
Thêu chính là......
Hoắc Thành cảm thấy mắt của mình đều xem đến mù, sau đó lại phát huy không ít sức tưởng tượng mới có thể mơ hồ phân biệt ra được, đây chẳng lẽ là hai người đang dắt tay nhau?
"Thế nào, cảm thấy thích không?"
Đường Hoan thấy Hoắc Thành nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cái túi tiền kia, vì thế hưng phấn hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.