Chương trước
Chương sau
Edit by: Snowdrop_88
Nếu người đem cô đỡ lấy là Hoắc Thành, Đường Hoan sẽ xem trên mặt mũi hắn cứu cô, về sau nhất định chờ cô làm đồ ăn có thể ăn được mới đưa cho hắn thử!
Không bao giờ cố ý hố hắn!
Nhưng trời xanh tựa hồ cũng không nghe thấy Đường Hoan cầu nguyện.
Bạn học Đường Hoan vừa mở mắt, một gương mặt lớn đập vào mi mắt ——
"Hoắc Phong, ngươi điên rồi!"
Ninh Viên thật vất vả đem Đường Hoan đỡ được, sau đó tức giận muốn hộc máu thấp giọng mắng một tiếng.
Hắn chẳng qua là nói cho Hoắc Phong, người em dâu này không phải kẻ thiện tra gì, rốt cuộc lần trước lúc hắn đến đây đã chính tai nghe được cô nguyền rủa Tịch Cẩm Nguyệt sinh non.
Bởi vì ấn tượng đối với Tịch Cẩm Hoan cực kém, lại bởi vì Hoắc Phong là bạn tốt của mình, cho nên lúc này mới nhắc nhở hắn, tốt nhất trước lúc ra cửa nên cảnh cáo Tịch Cẩm Hoan một chút, miễn cho cô làm loạn.
Ai ngờ tới, Hoắc Phong tính tình thẳng thắn, thế nhưng lại trực tiếp động thủ với Tịch Cẩm Hoan!
Ninh Viên vẫn luôn ở gần đó trốn xem, lúc nhìn thấy một màn này quả thực đầu đầy hắc tuyến!
Trong lòng mắng chửi Hoắc Phong cũng không khỏi quá xúc động đi!
Nữ nhân này là người què, cho dù sốt ruột cũng không thể xuống tay đối với một người què a, vạn nhất nếu thật xảy ra chuyện gì ——
Đến lúc đó có lý cũng biến thành không lý!
Tim Đường Hoan nhảy thình thịch!
Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật!
Lúc Đường Hoan trong lòng còn đang cảm thán sống sót sau tai nạn, một âm thanh lạnh nhạt đến cực điểm từ phía sau truyền đến.
"Ninh thiếu gia, vòng eo phu nhân Hoắc mỗ mềm mại, cho nên ngươi ôm đến thoải mái?"
Biểu tình của Hoắc Thành so với bình thường nhiều thêm vài phần âm lệ, ánh mắt nhìn chằm chằm tay của Ninh Viên, làm người ta hoài nghi hắn có phải đang nghĩ đem cái tay kia lấy xuống băm nát hay không.
Ninh Viên cúi đầu liếc mắt nhìn một tay của mình.
Lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, mình sau khi đem người đỡ được tay vẫn luôn đặt ở trên eo Đường Hoan, quên thả xuống.
Tức khắc hắn đem tay thu lại, ngượng ngùng cười, giả vờ giả vịt ở trên mu bàn tay của mình đánh hai cái.
"Hoắc tam thiếu, ngượng ngùng a, ta đây là ngày thường ở xóm cô đầu ôm cô nương thành thói quen, cho nên nhất thời sai lầm, sai lầm ha...... Đừng hiểu lầm......"
Ngày thường có rất nhiều nữ nhân nhào vào trong ngực, Ninh Viên làm một nhan khống*, gặp người xinh đẹp chạy đến từ trước đến nay đều là ai cũng không cự tuyệt. Động tác tự nhiên nhất chính là trực tiếp ôm lấy vòng eo mềm mại, mang vào trong phòng mình. Nhất thời không phản ứng kịp cũng là có lý do.
(*nhan khống: trời sinh dễ bị xiêu lòng vì sắc đẹp) 
Đường Hoan:......
Ôm cô nương xóm cô đầu?
Ôm mẹ ngươi cái đại dưa hấu!
Nơi này là xóm cô đầu? Hay lão tử là cô nương?!
Đường Hoan nâng chân què dẫm lên chân Ninh Viên, Ninh Viên lúc này đây là thật sự đau đến dậm chân.
"Ngươi......"
Ngón tay chỉ vào Đường Hoan, què chân mà dẫm người còn rất đau!
Hoắc Thành đem Đường Hoan sau khi dẫm Ninh Viên hướng về phía mình nhảy đến mà đỡ lấy, sau đó ánh mắt lãnh đạm thẳng lăng lăng nhìn Ninh Viên.
Ninh thiếu gia tức khắc liền lúng túng.
Ai nha, cái này...... Không thể trêu vào, không thể trêu vào!
Rõ ràng cứu phu nhân hắn, hắn thế nhưng dùng loại này ánh mắt nhìn chằm chằm này, thật là lấy oán trả ơn!
Ai da, tâm tắc đến không được!
Ninh Viên cảm thấy chính mình đã chịu một vạn điểm tổn thương .
"Đại ca chẳng lẽ không cảm thấy nên cho ta một lời giải thích sao?" Hoắc Thành đi đến trước mặt Hoắc Phong, thần sắc không tốt.
"Ta......" Hắn bất quá là dưới sự phẫn nộ mới nhẹ nhàng đẩy cô một cái.
Nếu cô không dùng đồng bạc ném hắn trước, sau đó lại xoay người liền đi, hắn cũng sẽ không...
"Hắn kêu ta tới đây, sau đó uy hϊếp ta!" Đường Hoan tránh ở sau lưng Hoắc Thành, bắt đầu chói lọi mà bổ dao nhỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.