Chương trước
Chương sau
Edit by: Snowdrop_88
"Tứ di thái, Ngũ tiểu thư cần phải nghỉ ngơi thật tốt, đặc biệt là vào mùa đông lạnh lẽo như thế này, nếu không về sau còn phải chịu tội rất nhiều."
Sau khi đem đại phu tiễn đi, tứ di thái tức giận đến ở trong phòng dậm chân.
Bà thật sự nghĩ không ra.
Nha đầu chết tiệt kia sao tính tình lại quật* như vậy!
(*quật: bướng bỉnh)
"Trước kia mỗi lần phạt nó đi Phật đường, lần nào không trực tiếp ngồi! Lần này không biết nghĩ cái gì, cũng không suy xét cái chân què kia của mình!" Tứ di thái hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Trước khi mỗi lần bị phạt đều là trực tiếp ngồi?
Hoắc Thành hơi nhíu nhíu mày.
Cho nên lần này, nếu không phải hắn nói lời kích động cô...
Đại phu kê chút dược an thần, Đường Hoan sau khi uống xong liền hôn hôn trầm trầm mà ngủ.
Tứ di thái nhìn những vết thương trên mặt con rể của mình, thở dài: "A Thành a, ngươi qua đây cùng ta một chút, ta có một số việc muốn dặn dò ngươi."
......
"Ta biết hôn sự của ngươi cùng Hoan Nhi, khả năng là không như ý ngươi."
Tứ di thái là người từng trải, có thể ở trên thương trường oai phong một cõi, tự nhiên công phu nhìn người so với người bình thường muốn cao hơn vài phần.
Bà có thể nhìn ra được người thanh niên Hoắc Thành này, đáy lòng cất dấu dã tâm, cũng có thể nhìn ra được những không cam lòng cùng tiến tới của hắn! Hắn trong lòng hẳn là có vô số cảm khái, áp lực, nếu không sẽ không sau khi có được cơ hội liền liều mạng nắm chắc như vậy!
Tự nhiên, bà cũng có thể nhìn ra được. Thời điểm bắt đầu của hôn sự này, Hoắc Thành trong lòng kỳ thật là bất mãn.
Nữ nhi của bà, bà quá hiểu biết nhưng là bởi vì sự tình năm đó, cho nên dưỡng thành tính tình kiêu ngạo ương ngạnh.
Hoắc Thành trong xương cốt cất giấu ngạo khí, loại người này là sẽ không nguyện ý đi cạnh tranh, ngay cả Hoắc đại soái phụ thân của hắn, chỉ sợ Hoắc Thành cũng cảm thấy không phục!
Cho nên hai người kia ở bên nhau, tất nhiên sẽ có vô số bất đồng!
"Nhưng là nhân sinh trên đời, bản thân rất nhiều chuyện liền không thể như ý. Việc chúng ta có thể làm, chính là đem những thứ nhân sinh không như ý này, hảo hảo nhịn xuống, cố gắng hết sức để ngày sau càng được như ý, ngươi nói đúng không?"
"Nương nói rất đúng."
"Đứa nhỏ Hoan Nhi này, ta sủng từ bé cho nên tính tình trước nay đều tương đối quật cường, nhưng là bổn tính không xấu. Nó có lẽ ở phương diện nào đó tương đối ngang ngược, nhưng đối với người một nhà, là nghĩ hết mọi thứ biện pháp giúp đỡ. Ngươi cho rằng những cái bạn tốt trên thương trường của ta, đều là xem ở mặt mũi của ta vì thế tín nhiệm ngươi sao?"
Chẳng lẽ không phải?
Hoắc Thành nghi hoặc.
"Những kẻ cáo già đó nha, một đám đều thành tinh. Làm buôn bán có người nào chỉ xem ở mặt mũi của người ngoài, liền đối với ngươi phó thác toàn bộ tín nhiệm? Hoan Nhi chính là mỗi một thúc thúc bá bá này đều đi bái phỏng qua, khẩn cầu bọn họ cho ngươi một cơ hội, nếu không con đường này của người cũng không có thông thuận như vậy."
Hoắc Thành ánh mắt lóe lên, hắn thật sự không biết, trong đó thế nhưng còn có ẩn tình như thế.
"Các ngươi là nửa đường phu thê, có lẽ ở thời điểm ban đầu đều không phải người mà đối phương muốn. Nhưng nếu đã ở bên nhau, liền nhất định phải cố gắng, nhớ lấy đừng đua đòi."
Người đều là đứng núi này trông núi nọ.
Đặc biệt là người trẻ tuổi.
Luôn cho rằng phong cảnh nơi khác mới càng xuất sắc, chính là lúc chân chính đến nơi khác, mới phát hiện, bất quá cũng như thế mà thôi.
Tứ di thái cũng coi như là nói lời thành thật với nhau một phen.
Hoắc Thành trong lòng ngũ vị tạp trần.
Không biết nên chút cái gì, cũng không biết nên nghĩ cái gì, này đó đạo lý kỳ thật đều dễ hiểu, nhưng là chân chính làm.....
Lại rất khó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.