"Vậy à? Thế giới trước tôi cũng đã nói thế à?" - Bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tội, Đường Hoan hỏi.
Hệ thống cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng với ký ngủ ngốc nghếch nhà mình, nó khẳng định: [Đúng vậy!]
Đường Hoan có vẻ cực kỳ xúc động: "Thì ra ở thế giới nào, sức hút của tôi cũng lớn."
[......]
Mẹ nó!
Ký chủ rác rưởi!
Đáng lẽ nó không nên đáp lại lời cô mới đúng!
Cứ lần nào nó cho rằng ký chủ rác rưởi đang thảo luận nghiêm túc với nó thì y như rằng cô lại lên cơn động kinh.
Khi Đường Hoan đang nói chuyện với Thống rác rưởi thì Tịch Cẩm Nguyệt đã được nha hoàn đỡ tới trước mặt cô.
Không thể không nói, Tịch Cẩm Nguyệt cực kỳ quan tâm em gái của mình, vừa mở miệng ra, cô ta đã hỏi thăm chiếc chân què của Đường Hoan.
"Cẩm Hoan, chân em có tật, đi đứng không tiện. Đại phu đã nói, em cần nghỉ ngơi tử tế, không thể đi lại nhiều. Kể cả em không nghe lời tỷ tỷ thì cũng nên suy nghĩ cho bản thân mình mới đúng." - Khi nói chuyện, ánh mắt Tịch Cẩm Nguyệt vẫn luôn né tránh Đường Hoan.
Cô ta thật sự không dám đối mặt trực tiếp với Đường Hoan.
Có thể trở thành ánh trăng sáng trong lòng một nửa thiếu nam Vận Thành, Tịch Cẩm Nguyệt không hề dựa vào khả năng "diễn xuất" mà cô ta thật sự là một người phụ nữ dịu dàng động lòng người, dịu dàng từ tận xương cốt, đoan trang thanh tú như mẫu đơn, rất có phong phạm của tiểu thư khuê các, còn có lòng thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670892/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.