Chương trước
Chương sau
Xúc xắc óng ánh hoà đậu đỏ.
Tương tư khắc cốt, người có hay?[1]
[1]nguyên văn: 玲珑色子安红豆,入骨相思君不知. (Tha thứ cho trình độ dịch thơ của Diệp mỗ.)
Đứng trước sạp nhỏ bên đường, chẳng biết vì sao, đột nhiên trong đầu Hoắc Thành hiện lên câu thơ này.
Người bán hàng là một ông lão cao tuổi, sạp hàng của ông bày đầy rẫy những loại trang sức được chế tạo từ đậu đỏ, không chỉ là vòng tay mà trang sức gì cũng có. Nhưng, chỉ có chiếc vòng tay đậu đỏ này là độc đáo hơn hẳn. Nó được làm từ sáu hạt đậu đỏ xâu thành hình bông hoa, dây đỏ bện xung quanh thành hình dạng vòng tay, tuy không đắt giá nhưng lại là đồ thủ công cực kỳ tinh xảo.
"Mong chàng hái thêm nhiều, vật ấy gợi nhớ nhung[2]. Công tử, nếu ngài thích thì nhanh mua thôi, tránh cho sau này hối hận!"
Hoắc Thành ném bạc xuống quầy hàng, sau đó nhét vòng tay vào trong ngực. Chỉ là, khi vừa bước qua cổng phủ, anh lại không tự chủ được, cười tự giễu.
Anh mua vật này để làm gì, dù sao thì anh cũng đâu đưa cho "cô ấy".
[2]hai câu trên được trích trong bài văn tương tư:
紅豆生南國,
春來發幾枝。
願君多采擷,
此物最相思。
Dịch nghĩa:
Hồng đậu mọc ở phương nam,
Mùa xuân tới mọc lên nhiều cành.
Mong chàng hái nhiều một chút,
Vậy ấy gợi nhớ nhung.
*
* *
Khi Thanh Mai bưng một bát mì trường thọ lên, Đường Hoan mới phản ứng được rằng hôm nay là sinh nhật cô.
"Tiểu thư, em biết cô không muốn nhớ tới ngày sinh nhật nhưng vẫn nên ăn mì trường thọ ạ, coi như là lấy chút may mắn."
Trước đây, nguyên chủ không muốn ăn sinh nhật chính là vì ngày cô bị đông lạnh trong nước hồ dẫn tới què chân chính là ngày sinh nhật của cô. Có lẽ đây chính là ngày đau thương nhất trong cuộc đời cô!
"Tứ di thái phái người đưa tới hai tờ khế ước đất, nói rằng đây là quà sinh nhật của cô ạ!"
"Mà cô gia cũng thật là, lúc trước trao đổi ngày sinh tháng đẻ, không lý nào cô gia lại không nhớ được sinh nhật của tiểu thư, ấy vậy mà bữa trưa hôm nay, cô gia lại không tỏ vẻ gì! Tiểu thư đối xử với cô gia tốt như vậy mà... cô gia quá đáng quá rồi!" - Nhịn không được, Thanh Hạnh oán giận vài câu.
"Tôi không chui ra từ bụng anh ta, anh ta không nhớ sinh nhật tôi là chuyện rất bình thường, có sao đâu."
Đường Hoan chầm chậm ăn mì, cô chẳng thèm để bụng chuyện Hoắc Thành không nhớ sinh nhật mình.
Đứng ngoài cửa, Hoắc Thành hơi nhíu mày. Quả thật anh không để ý tới việc hôm nay là sinh nhật cô. Ngày đó, khi trao đổi ngày sinh tháng đẻ, anh cũng đâu để ý, tùy tiện cưới một người phụ nữ mà thôi, ai quan tâm nhiều làm gì.
Tuy rằng sau khi hợp tác với nhau, cô nói chuyện cực kỳ chốt tai, khiến anh chỉ muốn bóp chết cô, nhưng, địa vị của anh trên thương trường lại cao lên vô cùng nhanh chóng. Việc này, không thể không kể đến công lao của cô. Ít nhất thì hai người... hợp tác vô cùng ăn ý. Có qua có lại, đúng là anh cũng nên tỏ chút lòng thành.
Hoắc Thành vừa xoay người, định rời đi, sai kẻ dưới chuẩn bị quà đưa tới cho Đường Hoan thì cửa phòng đã được mở ra.
"Cô gia, sao cô gia lại đứng ngoài cửa mà không vào trong? Chẳng lẽ cô gia biết hôm nay là sinh nhật của tiểu thư nhà tôi, muốn tặng quà cho cô ấy nhưng lại ngại ngùng?" - Thanh Hạnh cực kỳ thông minh, tinh quái, cô nói như vậy có khác nào chặn họng Hoắc Thành đâu.
Nghe người ta nói thế, đằng ấy còn có thể mặt dày đáp lại rằng đằng ấy không nhớ sinh nhật của tiểu thư nhà người ta, không có quà tặng ư?
Kể cả đằng ấy có mặt dày thật đi nữa thì người ta cũng sẽ tỏ ra chán ghét đằng ấy khiến đằng ấy khó chịu chết.
Tiến không được, lùi không xong, Hoắc Thành chỉ có thể chầm chậm đi vào trong phòng.
Suy tư một lúc, anh lấy chiếc vòng tay đậu đỏ từ trong lồng ngực ra....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.