Chương trước
Chương sau
"Cô..." - Hoắc Thành hung ác nhìn Đường Hoan.
"Anh phải nhớ cho kỹ, tôi, Tịch Cẩm Hoan gả cho anh là gả thấp."
Đương Hoan giật tay ra khỏi bàn tay lớn của Hoắc Thành, sau đó cúi đầu xoa xoa hai tay.
Cô khẽ mỉm cười, lần này vui thật!
"Vớ" được nguyên chủ có tính tình ngông cuồng tốt ghê, ít nhất là không cần giả làm cái bánh bao, tốt số ra thì còn có thể tẩn boss phản diện một trận ấy chứ!
"Hoắc tam công tử, có dã tâm thì phải biết co biết dãn, tính dựa vào tôi để thành công mà còn muốn ra oai trước mặt tôi ư, rốt cuộc thì anh đần độn hay tôi ngu ngốc đây?"
Hai bàn tay buông bên người của Hoắc Thành nổi lên từng đường gân xanh, móng tay được cắt gọn gàng như thể sắp đâm vào thịt đến
"Tôi ấy mà, ghét nhất là bị người khác đánh. Hôm nay không trả lại anh hai cái tát thì tôi không nuốt trôi cục tức này được. Nếu tôi không thể nuốt trôi, tôi sẽ nói với mẹ mình. Anh cảm thấy nếu để mẹ tôi biết anh dùng bình hoa đập vào đầu tôi, khiến tôi bị thương, mẹ tôi sẽ làm gì"
Hoắc Thành trầm mặc, không lên tiếng.
Đàn ông không nghe lời, đa phần là do được chiều, đánh cho một trận là "ok" rồi.
Đường Hoan biết Hoắc Thành hận không thể gϊếŧ chết cô, nhưng, như vậy thì đã sao?
Cô thích nhất là dáng vẻ muốn gϊếŧ cô nhưng lại không thể làm gì cô của người khác.
Hoắc Thành cắn chặt răng, "vác" theo khuôn mặt với hai dấu tay chói lọi, chịu đựng nỗi nhục to lớn, không rên lấy một tiếng, đè nén cảm xúc xuống.
Trên đường tới Tịch gia, trạng thái của Đường Hoan và Hoắc Thành hoàn toàn trái ngược, một người rầm rì hát, mặc dù mặt mũi trắng bệch nhưng lại lộ ra vẻ thoải mái, người kia lại vô cùng lạnh lùng, như thể đang cố kiềm chế bản thân vậy.
Hoắc Thành tưởng rằng Đường Hoan chỉ là một bao cỏ kiêu ngạo, cứng đầu, không ngờ cô lại là một kẻ biết mượn đao gϊếŧ người.
Ngón trái và ngón trỏ chậm rãi cọ xát vào nhau, Hoắc Thành càng lúc càng cảm thấy khó chịu.
Rầm rì hát được một lúc, Đường Hoan bắt đầu mệt.
"Tôi nghỉ ngơi một lát, tới nơi thì gọi tôi."
Hoắc Thành cụp mắt, đôi con ngươi của anh thoáng hiện lên nét hung bạo. Cô thật sự cho rằng anh là chó săn cô nuôi sao?
Đường Hoan chẳng thèm quan tâm anh nghĩ gì, cô cứ thế nhắm mắt lại.
[Ký chủ rác rưởi, muốn chết ha, đang yên đang hành đánh boss phản diện nhà ta làm gì?] Nhớ tới âm thanh "dòn dã" ấy, hệ thống đồng cảm như thể bản thân mình cũng phải chịu đau vậy.
"Haiz..." - Đường Hoan cảm khái, Hoan thích diễn lập tức lên sân khấu - "Chuyện này, tôi cũng bất đắc dĩ lắm ấy chứ..." - Giọng cô tràn ngập thương cảm.
Hệ thống bị lừa đến mức sửng sốt, ký chủ rác rưởi nhà nó lại làm sao thế?
[Gì... gì mà bất đắc dĩ?] - Hệ thống lắp bắp hỏi.
"Cậu xem, có phải boss phản diện nhà cậu ở thế giới này rất khó chơi đúng không?"
Không phải ngạo kiều, không phải quỷ súc, cũng không phải biếи ŧɦái, Hoắc Thành thật sự là một người bạc bẽo, vì quyền thế, chẳng từ thủ đoạn!
[......] - Hình như đúng thật.
"Tôi là phụ nữ mà còn què chân, có phải rất bi thảm không?"
[......] - Hình như đúng thật.
"Boss phản diện hung ác như vậy, nếu tôi không thể hiện bản thân còn hung ác hơn anh ta, sao có thể tự bảo vệ mình cơ chứ, đúng không?"
[......] - Hình như... cũng đúng thật.
"Thống à, người thiện bị khinh, ngựa hiền bị cưỡi. Tôi biết, tôi hiền lành, tốt bụng thế này mà lại ra tay đánh người sẽ khiến người ta phải khϊếp sợ, nhưng cũng chỉ là... số mệnh trêu ngươi thôi!"
Tát Hoắc Thành hai cái nhưng vẫn sống đến tận bây giờ, Đường Hoan cực kỳ vui sướng.
Ban đầu, Thống rác rưởi còn cảm thấy cô nói có lý. Một lúc lâu sau, "load" được ý tứ trong câu nói cuối cùng của cô, nó mới biết có vấn đề.
Cô ký chủ rác rưởi mặt dày nhà nó đang tự khen mình!
Thống tức đến rớt mạng! 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.