Chương trước
Chương sau
May mà chạy nhanh chứ nếu phải đối mặt trực tiếp với Licker thì muốn thoát cũng không dễ thế được.
Cảm giác đau tê tâm liệt phế khi bị Licker liếm lưng lần trước, đến giờ Đường Hoan vẫn nhớ như in.
Chờ đã, đột nhiên Đường Hoan cảm thấy có gì đó sai sai.
Chẳng phải Licker là phiên bản cao cấp hơn của xác sống, sau khi xác sống tiến hoá ư?
Nếu là xác sống thì chắc Mộ Bạch có thể đối phó với chúng rồi!
Dù sao thì cậu cũng là vua xác sống, theo lý mà nói, khi thấy cậu, những cái xác sống khác đều sẽ không tự chủ được mà cúi đầu xưng thần với cậu.
Đường Hoan cố gắng tự hỏi, chỉ là, với bộ não hiện tại, cho dù có nghĩ thế nào, cô cũng chẳng đoán được việc xác sống và Licker không phải cùng một loại.
Đường Hoan đang nỗ lực suy nghĩ thì đột nhiên bị đẩy mạnh từ phía sau…..
Ôi cái đậu mía!
Bị đẩy từ trên lầu xuống, xác sống Hoan thộn cả người, hoàn toàn không kịp phản ứng xem vừa xảy ra chuyện gì.
Sao Đường Hoan có thể ngờ được, tại thời điểm căng thẳng hồi hộp này, cô lại bị Mộ Bạch đẩy xuống cơ chứ!
Cô thật sự không phòng bị một chút nào.
Phát hiện có động tĩnh, Licker nhanh chóng phi về phía Đường Hoan. May mà cô vẫn còn dị năng hệ tốc độ để dựa vào, sau khi chạm đất, cô lấy tư thế trộm chuông, sét đánh không kịp bịt tai, liều mạng chạy trốn.
Đường Hoan cho rằng, với dị năng hệ tốc độ của mình, cô hoàn toàn có thể bỏ xa đám Licker ghê tởm đó, chỉ là, cô chẳng thể ngờ tại thời điểm này, Mộ Bạch lại công kích tinh thần cô! Tuy sự công kích tinh thần của cậu không phải công kích trí mạng, dường như cậu chỉ muốn quấy nhiễu cô mà thôi, nhưng, trong lúc mấu chốt, sự công kích ấy của cậu chẳng khác nào hành động lấy đi cái mạng già của cô.
Licker đuổi theo sau lưng, Đường Hoan chỉ có dị năng tốc độ để giữ mạng, thế nhưng, tinh thần của cô lại bị công kích thì cô cũng đành bó tay.
Tổn thọ rồi!
Mẹ nó chứ Mộ Bạch, cái thứ quỷ súc đầu óc có vấn đề!
Quỷ súc? Lăng Thần Hoan, thì ra hình tượng của tôi trong lòng chị lại là vậy!
Mộ Bạch dùng tinh thần giao tiếp với Đường Hoan.
Cậu biết dị năng tinh thần của mình có thể thăm dò được suy nghĩ của Đường Hoan khi cảm xúc của cô dao động. Thật ra, cậu thăm dò suy nghĩ của cô rất nhiều lần rồi nhưng mỗi lần, cậu đều bất lực rút lui bởi vì cô luôn cố tình kéo dài suy nghĩ.
“Chỉ cần chị đồng ý vứt bỏ Lăng Trầm để theo tôi, tôi sẽ cứu chị.” - Mộ Bạch dụ dỗ.
Cậu đã hoàn toàn chẳng còn chút kiên nhẫn nào nữa rồi! Cho dù là cậu nói gì, nói thế nào, Đường Hoan vẫn kiên định chọn Lăng Trầm mà không phải cậu. Cậu cực kỳ bất mãn với việc này. Cho nên, cậu quyết định cho cô một bài học, nếu không, cô sẽ chẳng thay đổi lựa chọn.
Đường Hoan vắt chân lên cổ mà chạy.
Mé! Cô biết ngay Mộ Bạch là cái thứ quỷ súc mà!
Quả nhiên, tên nào dính líu với Hoắc Thủy thì đầu óc tên đó đều có vấn đề!
Đường Hoan mãi vẫn không chịu đáp lời, sắc mặt Mộ Bạch càng lúc càng kém. Mắt hơi nheo lại, dùng tốc độ cực nhanh, cậu ta theo sau Đường Hoan và Licker.
Đường Hoan né trái né phải, vô cùng chật vật, nhưng, cô chẳng định nhờ Mộ Bạch giúp. Là người cực kỳ cứng đầu, cô cắn chặt răng, nhất quyết không chịu hé miệng….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.