Chương trước
Chương sau
Lăng Trầm cầm quyển vở lên, nhìn một lúc lâu mới nhận ra ba chữ Đường Hoan viết là ba chữ gì.
Sau khi xem xong, anh lại “không cảm xúc”, ném quyển vở sang một bên, không để ý tới cô nữa.
Chỉ cần chưa bị dẫm lên giới hạn cuối thì xác sống Hoan vẫn cực kỳ kiên nhẫn, cô nắm bút, chăm chỉ viết tiếp. Người nào không biết, nhìn thấy dáng vẻ múa bút thành văn của cô, khéo còn tưởng cô cực kỳ hiếu học cơ.
—— “Đại ca, xin lỗi mà!”
—— “Đại lão, em sai rồi!”
—— “Em ngốc lắm, đừng so đo với em!”
“......”
Không cần sĩ diện, Đường Hoan ra sức nhận sai, có điều, Lăng Trầm mãi vẫn chẳng thèm phản ứng.
Tiểu công trúa vô tình, vô sỉ, vô cớ gây sự! Đường Hoan thầm phỉ nhổ.
Khi cô sắp bùng cháy thì Lăng Trầm mới chầm chậm lên tiếng: “Được rồi, đừng viết nữa, chữ xấu chết đi được.”
Đường Hoan: “......”
Mẹ nó, tiểu công chúa ngạo kiều!
Lăng Trầm vừa nói, vừa chầm chậm ngồi dậy. Vì bị treo một thời gian khá dài nên các bó cơ trên cơ thể anh đều tê dại, anh khó khăn khởi động một lúc, sau đó mới từ từ đứng lên.
Vừa nãy anh tức giận nên mới vô tình, vô sỉ, vô cớ gây sự, chứ bây giờ thì khôi phục lại phong thái của một thiên tài y học rồi. Bình tĩnh, hờ hững, đôi mắt đen không gợn sóng, anh chắp tay sau lưng, lạnh nhạt đánh giá căn phòng.
Thôi bỏ đi, cô biết sai rồi thì tạm tha thứ cho cô vậy! Thú cưng không hiểu chuyện là vì tuổi nhỏ, cần từ từ dạy bảo, dù sao thì cũng chẳng thể dùng xích sắt để xích cô lại, tạm thời gạt chuyện này sang một bên vậy. Lăng Trầm thầm nhủ.
……
Nhà nghỉ mà họ đang dừng chân là do Mộ Bạch tìm. Nơi này vô cùng hẻo lánh, cách xa con người, rất khó để tìm đến. Hơn nữa, nơi này còn có vua xác sống trấn giữ nên động - thực vật bị cảm nhiễm virus cũng chẳng dám quấy phá.
Mộ Bạch vốn định cứu Lăng Trầm rồi tìm cơ hội giết anh, nhưng cậu thật sự bó tay bó chân vì Đương Hoan luôn kè kè bên cạnh anh, một tấc cũng không rời, căn bản, cậu chẳng có cơ hội để ra tay. Đây cũng chính là điều khiến cậu cực kỳ khó chịu.
Tên Lăng Trầm này quả thật đáng chết!
Còn Lăng Trầm nghĩ gì về Mộ Bạch thì… A, giống nhau, giống nhau, không kém chút nào.
Trong mắt Lăng Trầm, những kẻ thương nhớ thú cưng của anh đều đáng chết!
Thẩm Lương Chi thì… Quá ngốc, không cần chú ý đến!
Sau lần giao đấu trước, Lăng Trầm và Mộ Bạch đều biết thực lực của đối phương nên không hề hành động thiếu suy nghĩ. Hiện tại là mạt thế, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi cũng sẽ bị đối phương lợi dụng sơ hở, có khi kết cục lại là lưỡng bại câu thương ấy chứ! Do vậy, mặc dù Lăng Trầm và Mộ Bạch đã giao đấu bằng ánh mắt rất nhiều lần nhưng lại chưa từng thật sự đánh nhau.
Đường Hoan ở bên cạnh, vào vai quần chúng ăn dưa. Tuy là xác sống nhưng cô cũng là một xác sống có hoài bão, có lòng hiếu kỳ rất cao và muốn tìm ra đáp án cho rất nhiều vấn đề, ví dụ như: vận khí của Lăng Trầm cao hơn hay vận khí Mộ Bạch cao hơn? Boss phản diện đấu với đàn ông của khí vận chi nữ, ai sẽ là người thắng?
[ Cô thích xem trò vui, không ngại làm lớn chuyện thì có!] - Hệ thống lạnh lùng đá đểu.
….
Chuyện về Lăng Trầm, căn cứ thủ đô nhanh chóng đưa ra thông báo, làm rõ sự việc, dù gì thì Lăng Trầm cũng là người của Lăng gia, ban đầu treo anh bên ngoài căn cứ thủ đô, sau đó lại để xác sống bắt anh đi, giờ còn không rõ sống chết, nếu căn cứ không đưa ra lời giải thích hợp lý thì chẳng khác nào tát vào mặt Lăng gia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.