Lăng Trầm cầm quyển vở lên, nhìn một lúc lâu mới nhận ra ba chữ Đường Hoan viết là ba chữ gì.
Sau khi xem xong, anh lại “không cảm xúc”, ném quyển vở sang một bên, không để ý tới cô nữa.
Chỉ cần chưa bị dẫm lên giới hạn cuối thì xác sống Hoan vẫn cực kỳ kiên nhẫn, cô nắm bút, chăm chỉ viết tiếp. Người nào không biết, nhìn thấy dáng vẻ múa bút thành văn của cô, khéo còn tưởng cô cực kỳ hiếu học cơ.
—— “Đại ca, xin lỗi mà!”
—— “Đại lão, em sai rồi!”
—— “Em ngốc lắm, đừng so đo với em!”
“......”
Không cần sĩ diện, Đường Hoan ra sức nhận sai, có điều, Lăng Trầm mãi vẫn chẳng thèm phản ứng.
Tiểu công trúa vô tình, vô sỉ, vô cớ gây sự! Đường Hoan thầm phỉ nhổ.
Khi cô sắp bùng cháy thì Lăng Trầm mới chầm chậm lên tiếng: “Được rồi, đừng viết nữa, chữ xấu chết đi được.”
Đường Hoan: “......”
Mẹ nó, tiểu công chúa ngạo kiều!
Lăng Trầm vừa nói, vừa chầm chậm ngồi dậy. Vì bị treo một thời gian khá dài nên các bó cơ trên cơ thể anh đều tê dại, anh khó khăn khởi động một lúc, sau đó mới từ từ đứng lên.
Vừa nãy anh tức giận nên mới vô tình, vô sỉ, vô cớ gây sự, chứ bây giờ thì khôi phục lại phong thái của một thiên tài y học rồi. Bình tĩnh, hờ hững, đôi mắt đen không gợn sóng, anh chắp tay sau lưng, lạnh nhạt đánh giá căn phòng.
Thôi bỏ đi, cô biết sai rồi thì tạm tha thứ cho cô vậy! Thú cưng không hiểu chuyện là vì tuổi nhỏ, cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670840/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.